- Lục Tuyết Nhi, mày phải quên ThiênVũ đi, ko có anh ấy mày vẫn sống tốt mà, rất tốt. Rất rất rất...tốt - nó tự đánh đầu mình, hàng nước mắt lăn xuống 2 bên má - phải làm sao đểquên đk anh ấy? Phải làm sao để quên đk ngày đó chứ, ngày anh ấy... -chưa kịp nói hết đã khóc oà lên, đằng sau cánh cửa phòng nó Khải Minhvà ông nội nó đã thấy tất cả.
- Khải Minh à, chuyện thân thế của nó ta đã nói hết rồi
- ông nội...
- ta biết ta ko nên nói để nó kích động thêm, chuyện tình cảm giữa nó và Thiên Vũ thật phức tạp.
- con thấy thằng Thiên Vũ đó là con người ko đáng tin cậy và giao TuyếtNhi cho hắn ta, còn Hoàng Minh Lâm đó cũng chả khác zì, bày trò vớiPhương Thy tổn thương em ấy. Quá đáng!
- Khải Minh, con cũng nên giải quyết tốt chuyện của con đi, con bé đóthật là bám dai ko dứt, dám làm cả chuyện động trời đó đúng là quá quắt. Nhà họ Lục này ko thể mất mặt đk
- dạ ông - sau 2 chữ đó ông nội nó bước xuống lầu
CỐC...CỐC...CỐC
- ai đó - nó lấy tay quệt nhanh nước mắt
- là anh, Khải Minh
- anh vào đi. Có chuyện zì ko?
- anh chỉ muốn hỏi...
- hỏi zì? - nó cúi mặt xếp đồ
- à anh...anh chỉ muốn hỏi em có cần anh giúp zì ko ấy mà
- ko có zì đâu, em tự làm đk, ông đâu rồi? - nó lạnh băng
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia/1909214/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.