Nốt nhạc thứ bốn mươi chín
Khánh Thư nằm lăn lóc ở nhà, côđang buồn chán sắp chết đến nơi rồi đây, cái tên Khánh Du chết bằm đóbảo với cô sẽ mua kem về ngay, thế mà giờ chẳng thấy bóng dáng ở đâu,tức chết cô rồi. Giá chi có gia đình Tú Tuệ ở đây thì cô sẽ không chánnhư thế này, cô có thể chơi với Khởi Phong, dẫn cậu bé đi ăn kem, vuichơi trong công viên giải trí. Ấy thế mà…haizz, nếu như chẳng phải hômnay là Chủ Nhật thì cô đã chẳng phải như thế này, cái ngày Chủ Nhật đầutiên mà cô liệt vào danh sách đen, thật là quá chán.
- Khánh Thư!!!!!! Mở cửa mau lên, Khánh Thư!!!!!!
Ở bên ngoài, tiếng một chàng trai ầm ầm đập cửa, giọng nghe có vẻ rất gấp gáp và sợ hãi thứ gì đó, hình như ngoài tiếng đó ra cô còn nghe thấytiếng chó sủa, chắc không phải anh lại đi chọc con chó hàng xóm đấy chứ? Không đâu, Nam Khánh Du chẳng phải loại người điên đến mức đó lại đichọc con chó để bị đuổi thế, thôi cứ ra mở cửa trước vậy. Cô nhảy tọtxuống sofa, thân thể nhanh nhẹn mới đây đã có mặt trước cửa chính nhìnchàng trai với bộ dạng khổ sở đó, mới lúc nãy đi còn thấy có cái áokhoác, bây giờ sao mất tiêu rồi? Đã vậy mồ hôi nhễ nhại, thê thảm thật.
- Anh đi tia gái hay gì giờ này mới về, đã một tiếng đồng hồ rồi đó, tiệm kem chỉ cách nhà có mười phút đi bộ. – Cô nhăn nhó cau có than phiền
- Mở..mở cửa ra mau lên!! Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia-ver-2/2976934/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.