Nó sau khi an toàn ngồi trên taxi thì nhận được cuộc gọi từ anh ta, nó đã cố ý để chuông reo hết lần này sang lần khác cũng chẳng thèm bắt máy, có lẽ ông chú tài xế cũng cảm thấy phiền vì điều đó nên nó đã tắt hẳn nhạc chuông, chỉ để điện thoại rung trên ghế. Đáng ra nó đã không đoái hoài gì đến nhưng bản thân nó cũng cảm thấy phiền, cứ gọi mãi như vậy làm quái gì chứ, có chuyện gì gấp gáp lắm hay sao, bực dọc cầm điện thoại lên nghe, nó cố bật sang chế độ vui vẻ nhất có thể.
[Tuyết Nhi, cuối cùng em cũng bắt máy rồi.] – Anh ta reo lên vui mừng
- Có gì cứ nói, em đang bận. – Nó lạnh lùng đáp lại một câu
[Ờ..có chuyện xảy ra, anh nghĩ em nên đến đây thì hơn, nói điện thoại không tiện.]
- Địa chỉ?
[Café tại khách sạn (A)]
Sau khi nghe xong địa chỉ nó liền cúp máy không nói một câu, nó biết chuyện gì sắp sửa xảy ra, chẳng qua là chuyện đó nằm trong hoàn cảnh như thế nào, là thật hay là giả.. Thở dài một hơi nó lấy điện thoại ra nhắn tin cho một người, bảo người đó đến địa điểm đó ngay lập tức, đương nhiên theo lời của nó thì người nhận tin nhắn liền “ba chân bốn cẳng chạy” đến khách sạn nhanh nhất có thể.
[…]
Nó bước xuống taxi với gương mặt lạnh như tiền, định di chuyển đến gốc cây to đằng kia đợi người thì ngay bên cạnh cũng có một chiếc taxi khác dừng lại, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia-ver-2/2976915/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.