Nốt nhạc thứ hai mươi chín
- Khánh Thư, Tuyết Nhi đâu rồi? Cóphải hôm qua mệt quá nên hôm nay mất sức không? Đáng ra lúc đó tôi cũngnên giúp cô ấy một tay. - Nhỏ thay đổi biểu cảm sau khi thấy có người,chẳng mong muốn bị người khác nhìn thấy vẻ mặt lúc đó, lỡ như sinh ranghi ngờ gì thì mắc mệt, vui vẻ nói rồi từ từ bước vào nhà.
- Có ý tốt?
Khánh Thư băng lãnh thuận miệng phun ra một câu, nhanh chân vào nhà khiến nhỏ chột dạ, nảy sinh ý nghĩ rằng có khi nào cô ấy đã biết gì rồi không?Nếu không thì sao vẻ mặt hôm nay lại khác? Lúc còn ở Mỹ cô ta rất vui vẻ đi chơi cùng họ, thế mà vừa đến Việt vài ngày là thay đổi như chong chóng? Hay là nhỏ đắc tội gì với cô?
- Đương nhiên tôi có ý tốt, dù sao cô ấy cũng là bạn thân của tôi từ nhỏ, cũng coi như là chị em rồi. Những thứ cô ấy thích tôi đều có thể cho cô ấy.
- Bạn thân? Chị em? Có đúng như những gì cô nói?
Haicâu nói của nhỏ khiến cho cô cảm thấy mắc cười, cái gì mà bạn thân, cáigì mà chị em? Giả nhân giả nghĩa, có ai là bạn thân, là chị em là lạimuốn họ tổn thương, đau khổ hay chưa? Trước giờ cô chỉ xem trong phim,bây giờ xem ra có cơ hội ra tay.
- Cô là có ý gì? – Nụ cười ngự trị trên môi nhỏ mau chóng kéo xuống thành một đường thẳng.
Khánh Thư cười thầm trong lòng, cô ta đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia-ver-2/2976894/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.