Anh Vy bước ra ban công, nó hít thở không khí vào ban đêm, nhìn ra ngoài với làn xe tấp nập làm nó nhớ lại:
“Triệu Khang, anh đang làm gì đấy?”
“Kẹo bông cho em.” Triệu Khang bước lại gần.
“Oa! Sao anh biết em thích kẹo bông chứ?” Anh Vy cười vui vẻ, đón lấy chiếc kẹo bông màu trắng.
“Cái gì ở em anh chả biết.” Anh xoa đầu nó.
“Tuyệt vời, kẹo bông là số 1.” Nó cười.
“Vậy anh là số mấy?” Anh nhíu mày.
“Sau kẹo bông, sau ba em, sau mẹ, sau anh Hai, ừm… Triệu Khang à, anh chỉ ở số 4 thôi.”
“Sao thế? Vậy anh sẽ lấy kẹo bông lại, lúc đó hãy đặt anh vào vị trí số 1 nhé?” Anh với với chiếc kẹo.
“Nố nô nồ! Anh mà lấy nó thì em cho anh hạn bét!! Bét bét!!” Nó gĩư khư khư cây kẹo.
“Hừ! Con nhóc này!” Anh nhếch mép rồi vò đầu nó.
“Óa! Rối rối!!” Nó là lên.
“Yêu em nhiều lắm, nhóc con à.” Anh nói.
Tiếng cười vang lên vui vẻ.
Cho đến khi…
“Anh Khang ới ời, kẹo bông cho anh nè!” Nó cầm hai cây kẹo bong ơi trên tay.
“Không được, đưa cho anh Khang nửa cây thôi, vì kẹo bông này mình sẽ ănmột nửa,hé hé.” Nó hí hửng xé vài miếng kẹo bông cho vào miệng.
Đợi hồi nó thấy vẫn cứ yên tĩnh, kì lạ! Mỗi lần nó đến nhà anh thì anh sẽ ra đón mà?
Nó nghĩ hồi rồi rón rén đi lên lầu, hướng về phòng của anh.
Nó chuẩn bị mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-ghet-anh-yeu-em/2977583/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.