Hai tay run rẩy chạm lên miệng vết thương chỉ mới vừa khép lại không lâu ở trước mặt, có thể tưởng tượng được tình cảnh hiểm nguy khi đó, nước mắt khó nhịn lặng yên rơi xuống. Đầu ngón tay vuốt ve miệng vết thương đồng thời lại càng run rẩy lợi hại hơn. Môi cắn chặt ức chế thương tâm phát ra, tiếp đó đã bị người dùng đầu lưỡi liếm lộng, rồi mới là nụ hôn ôn nhu triền miên thâm sâu.
Cô Nhiên vừa tỉnh lại nhìn thấy người nửa nằm ôm mình ngủ say, suốt thời gian một nén nhang, hắn cứ như vậy si ngốc nhìn người này, si ngốc nhìn người đã bỏ rơi hắn, người tưởng rằng sẽ không còn nhìn thấy được nữa. Dược vị nhàn nhạt nơi chóp mũi từ trên người người này truyền đến, hắn biết người này bị thương, trong sơn hồng hung mãnh như vậy, có thể sống đã là ông trời khai ân, sao có thể không bị thương, khả hắn hiện tại cũng rất khổ sở, bi thương. Một khắc bị dứt bỏ kia, chính mắt nhìn thấy một màn làm hắn ức chế không được bi ai cùng thương tâm.
Biết hành động của mình sẽ lay tỉnh người này, Cô Nhiên vẫn là từ trong lồng ngực người này tránh thoát ra. Ngay khi người này tỉnh lại, Cô Nhiên cởi bỏ y bào của hắn, y muốn chính mắt nhìn xem người này đến tột cùng thụ thương như thế nào……..
Cô Nhiên bị hôn lên không tiếng động mà bật khóc, đối với tức giận của người này, đối yêu thương của người này, đối với nén giận người này mà hóa thành một viên khỏa lệ, thuận theo hai má trượt dài xuống dưới, lưu lại nơi cánh môi hai người tương thiếp, nhấm nháp nước mắt hàm sáp (chua chát) của chính mình, nước mắt Cô Nhiên rơi càng dữ dội. Xoay người đem người này ôm lấy, Cô Nhiên ngửa đầu để người này có thể càng hôn mình sâu hơn, nhắm mắt lại cảm thụ hết thảy chân thật thuộc về người này, Cô Nhiên quấn lấy đầu lưỡi trong miệng hắn, lại cắn xuống môi người này, rồi đến khi người này dừng lại bất động, Cô Nhiên mở to mắt dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, buông ra răng nanh, đem đôi môi người này bị hắn cắn tới xuất huyết ngậm vào trong miệng.
Hô hấp của hai người dần dần rối loạn, Cô Nhiên phối hợp với động tác đối phương, xuất ra đầu lưỡi cùng người này cộng vũ (múa) . Chăm chú nhìn đối phương, Cô Nhiên bỏ đi quần áo đối phương, cởi bỏ khố hạ đối phương. Cô Nhiên cái gì cũng không nói, thậm chí ngay lúc đối phương muốn rời đi môi mình liền giơ tay ấn trụ sau gáy đối phương, không cho đối phương rời đi. Tiếp tục triền miên hôn, Cô Nhiên thậm chí còn nhắm lại mắt không nhìn vào ánh mắt người nọ.
Cô Nhiên quỳ gối trên giường thực dễ dàng cởi bỏ quần áo của mình, cũng thực dễ dàng làm cho người mà hắn hôn trần trụi. Một tay ấn người nọ, làm đối phương có thể càng hôn mình sâu hơn, một tay ôm lấy lưng đối phương, ngay khi thân thể lạnh lẽo của đối phương trở nên nóng bừng, Cô Nhiên liền đem môi mình rời ra. Vẫn là không nhìn người nọ, Cô Nhiên một tay che miệng người nọ không cho hắn nói chuyện, tiếp đó liền thuận thế mà trượt xuống, theo cổ bắt đầu chậm rãi hôn, liếm tới thân thể đối phương. Đến khi tới được nơi phân thân của người nọ thì Cô Nhiên thu hồi tay, hai tay cầm lấy dục vọng trước mắt, cúi người tinh tế liếm lên.
” Nhiên nhi….” Phong Khiếu Nhiên thống khổ kêu một tiếng, hắn muốn ngăn cản hành động của người dưới thân, nhưng hắn không phải ngốc tử, hắn như thế nào nhìn không ra một tia lửa giận trong mắt người này. Hắn biết lần này hắn thực sự đã chọc người này sinh khí, chọc tới người chưa bao giờ đối với mình sinh khí qua, thậm chí có thể nói là dù có nói bốc đồng thế nào thì người này cũng sẽ không sinh khí. Càng là người lúc bình thường ôn thuận văn nhã, đến khi sinh khí sẽ so với người tính tình không tốt càng khủng bố hơn. Cho nên Phong Khiếu Nhiên tuy biết hiện tại không thể không làm gì, khả lần đầu tiên đối mặt với người sinh khí, hắn lại cái gì cũng không thể làm, chính là…sự trừng phạt của người này cũng quá mức tra tấn người.
Phong Khiếu Nhiên chỉ có thể nắm chặt hai tay đang đặt ở bên người, một màn trước mắt đối với hắn tạo thành cú đánh sâu vào thân thể hắn khi lần đầu tiên thấy người này như vậy. Hắn muốn đi sờ thân thể trơn nhẵn của người này, muốn đem người này áp đảo, rồi mới tiến vào thân thể người này, cảm thụ cảm giác mất hồn của người này, khả nếu là lúc bình thường, hắn làm sao có thể nhẫn nại được như thế, hiện tại hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, cắn răng nhẫn nhịn.
Dường như không cảm nhận được thống khổ của người ở phía trên, cũng không có nghe thấy thanh âm khàn khàn mãn hàm tình dục của người nọ. Cô Nhiên cứ như vậy mà thong thả ôn nhu liếm hôn lên nhiệt vật không ngừng lưu lệ kia. Dùng đầu lưỡi nhấm nháp đỉnh đầu của nhiệt vật, dùng miệng hàm liếm nhiệt vật, tựa như đang nhấm nháp được một món ăn ngon nhất trong thiên hạ, Cô Nhiên ăn thật sự nhập tâm, ăn thật sự tận lực.
” Ân…” Phong Khiếu Nhiên nhịn không được rên rỉ lên, hai tay bên người cũng không chịu khống chế mà vuốt ve lên tấm lưng nhẵn nhụi của người nọ, hạ thân lại bắt đầu trước sau động đậy. Khi hắn thấy mình sắp phải chịu không nỗi mà xuất ra thì cánh môi mềm mại đang ngậm lấy dục vọng mình lại ly khai. Phong Khiếu Nhiên khó nhịn cúi đầu nhìn lại, đã thấy người nọ nắm chặt lấy ngạnh nhiệt của mình, hạ thấp ánh mắt chẳng biết suy nghĩ cái gì.
” Nhiên nhi…” yết hầu Phong Khiếu Nhiên đã nghẹn đến phát đau, dưới thân cũng đau đớn đến sắp bạo khai. Nhìn đôi mắt mang bất mãn ngẩng đầu nhìn về phía mình, Phong Khiếu Nhiên chỉ phải bất đắc dĩ áp chế dục hỏa trong cơ thể.
Cô Nhiên đứng dậy ôm người toàn thân đang buộc chặt ngã về phía sau, ngay khoảnh khắc ngã xuống, Phong Khiếu Nhiên một tay chống đỡ chính mình, một tay chạm lên mặt Cô Nhiên. Ngay khi Phong Khiếu Nhiên muốn mở miệng, Cô Nhiên lại mạnh mẽ hôn lên môi hắn, ngăn chặn lời nói của hắn. Tay hắn kéo lấy tay đem hạ thân hắn ấn xuống, thân thể có chút lạnh lẽo dính sát vào nhau. Phong Khiếu Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cuộc không thể ức chế mà giữ chặt eo Cô Nhiên, thân thủ hướng tới đầu giường tìm kiếm.
Tay định lấy dược của Phong Khiếu Nhiên bị Cô Nhiên kéo về, Cô Nhiên đem bàn tay kia đặt dưới hạ thân của mình, lại tự động nâng eo mình lên, làm cho chính mình cùng đối phương càng thêm gần sát.
” Nhiên nhi…không cần dược…cha sẽ làm bị thương ngươi.” Phong Khiếu Nhiên thấp giọng nói, nói xong lại chuẩn bị đi lấy dược, mà lần này, hắn lại bị Cô Nhiên kéo trở về.
Cô Nhiên lại vẫn không lên tiếng, chỉ trực trực nhìn Phong Khiếu Nhiên, mở hai chân quấn lên người đối phương, lại giơ tay cầm lấy ngạnh vật của Phong Khiếu Nhiên hướng đến hạ thân của mình đẩy vào. (_ ___||||| điên quá hóa liều)
” Nhiên nhi!” Phong Khiếu Nhiên thấp hảm một tiếng, hắn đã sắp bạo phát, khả hắn không thể làm bị thương người này. Chẳng lẽ đây là biểu hiện người này khi sinh khí sao? Phong Khiếu Nhiên thấy mình cao hứng không nổi.
” Cha…ôm ta…” Cô Nhiên từ nãy giờ vẫn không nói một lời đột nhiên lên tiếng, thanh âm ẩn nhẫn thống khổ lại làm Phong Khiếu Nhiên đình chỉ động tác,” Cha…ta không sợ bị thương, không sợ đau. Chỉ sợ…ngươi lại một lần nữa không cần ta. Cha…ôm ta, cho ta biết…ngươi không bỏ rơi ta, ngươi ở bên người ta…cho ta biết…chẳng sợ sẽ đau, ngươi cũng sẽ không bao giờ không cần ta…”
Phong Khiếu Nhiên nhìn nước mắt kia lại chảy xuống, hắn biết hắn lần này đã ở trong lòng người này cắt một đao. Hắn nên so với ai khác biết rằng người này sợ bị mình bỏ qua, bị mình dứt bỏ như thế nào nhất. Tuy hắn là vì tốt cho người này, khả hắn vẫn là làm tổn thương hắn, vẫn là làm hắn sợ hãi, làm hắn bị thương.
Cúi đầu hôn lên đôi môi đang mở ra của người nọ, Phong Khiếu Nhiên thân thủ thâm nhập vào nơi tư mật của Cô Nhiên. Một bên hôn Cô Nhiên, làm hắn không khóc nữa, Phong Khiếu Nhiên một bên cẩn thận lấy tay khai thác nơi hắn phải tiến vào. ” Nhiên nhi, đây là lần cuối cùng cha làm cho ngươi đau. Về sau chẳng sợ sẽ làm ngươi bị thương, sẽ cùng ngươi chết đi, cha cũng sẽ mang ngươi theo, sẽ không bỏ ngươi lại nữa.” trong lòng Phong Khiếu Nhiên phát thệ. Mười bốn năm trước, hắn tàn nhẫn vứt bỏ người hắn chí yêu, để lại trong lòng người này một cơn ác mộng không thể hủy diệt, khiến người này sợ hãi nhất chính là lại một lần nữa bị hắn buông tay. Từ lúc này về sau, hắn sẽ không đánh mất y nữa, suốt đời cũng sẽ không một lần đánh mất y.
” Ngô…cha…” đau đớn vì bị tiến vào làm Cô Nhiên nhíu mi, khả trong mắt hắn cũng thấm đẫm hạnh phúc vui sướng.
” Nhiên nhi…tin tưởng cha thêm một lần, cha sẽ không bỏ rơi ngươi nữa.” cẩn thận chen vào nơi khẩn trất kia, Phong Khiếu Nhiên ở bên tai Cô Nhiên trầm thanh nói.
” Cha…làm ta đau. Làm ta đau… ta liền tin ngươi thêm một lần.” Cô Nhiên nhẫn nhịn đau đớn làm bản thân có chút choáng váng, ấn lấy lưng cha đem cha càng thêm gần sát mình. Hắn biết cha lần này vì cái gì bỏ lại hắn, khả cái loại lo lắng lẫn đau đớn song song đè ép này, hắn không muốn lại thừa nhận lần thứ hai.
” Được…Nhiên nhi, cha chỉ cho ngươi đau một lần này, từ nay về sau, cha sẽ không cho ngươi đau thêm một lần nào nữa, tuyệt đối sẽ không.” Phong Khiếu Nhiên cúi người áp sát, đem thủy khí hối hận trong mắt nuốt trở về, chậm rãi rút ra chính mình, rồi mới cắn răng hướng về phía trước mạnh mẽ đi vào.
” A!” Cô Nhiên đau đớn khó nhẫn hét lên, sắc mặt lại khoảnh khắc trở nên trắng xanh, khả cái miệng của hắn bất giác lại mang theo vài phần ý cười.
” Cha…không đủ…không đủ…” Cô Nhiên khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói, gấp gáp bắt lấy hai vai cha, hai chân lại dùng sức thúc giục .
” Nhiên nhi! Tha thứ cha!” Phong Khiếu Nhiên ngửa đầu hô to một tiếng, tiếp đó nhắm chặt mắt ở trên người Cô Nhiên động đậy. Hắn không dám nhìn bộ dáng bị giày vò của Cô Nhiên ở dưới thân hắn.
” Cha…ngô a! Cha…ta…ta yêu ngươi…” Cô Nhiên thấy hạ thân của mình đau đớn như bị xé rách làm hắn suýt nữa hô hấp không thông, khả cơn đau kia lại làm hắn chân chính ý thức được cha đã trở lại, cha đã trở lại…cha ở bên người hắn, ở trong cơ thể hắn.
” Nhiên nhi!” Phong Khiếu Nhiên không nghĩ tới Cô Nhiên lại đột nhiên đối với mình nói ra ba chữ này, không mang theo u buồn, không mang theo bàng hoàng, là thật thật thiết thiết (kiên định) nói yêu mình.
” Cha…yêu ngươi…Nhiên nhi yêu ngươi…cho nên… cha, không cần… không cần lại bỏ rơi ta, ta sẽ chết… ta chịu không nổi….ngô ô…” Cô Nhiên khẩn cầu khóc lên, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuôi. Lúc cha rời đi, tâm hắn cũng đã chết, tâm hắn cùng cha tương liên, hắn biết như thế nào là yêu, yêu chính là làm hắn cùng cha sinh tử tương y.
” Nhiên nhi, cha cũng yêu ngươi… cả đời này của cha chỉ yêu ngươi. Cha sai rồi, cha nghĩ rằng chỉ cần ngươi có thể sống là được, cha không biết, ngươi lại chịu không nổi, cha không biết…ngươi lại sợ hãi như thế. Nhiên nhi… cha sai rồi.” Phong Khiếu Nhiên ngừng động đậy, hôn lên đôi môi trắng bệch của Cô Nhiên, hối hận nói ra sai lầm của hắn.
” Cha…ôm ta…để ta biết, để ta biết ngươi đã trở lại, để ta biết ngươi ở trong này.” Tuy nơi đây đã đau đến dường như không phải là của mình, khả Cô Nhiên vẫn là thúc giục cha tiếp tục động lên, chỉ có đau, hắn mới có thể biết bản thân mình không phải đang nằm mơ, cha thực đã trở lại.
” Nhiên nhi…cha ở trong này, cha ở trong thân thể của ngươi…” Phong Khiếu Nhiên nhẹ nhàng trừu tống lên, hắn biết mình đã lộng bị thương người yêu, hắn cũng biết người đau bởi vì không cho hắn dùng dược. Khả vì có thể làm cho người yêu an tâm, có thể làm hắn không hề sợ hãi, hắn vẫn là quyết định tuân theo yêu cầu của người này, nhưng hắn chỉ biết làm y đau một lần này, bị thương một lần này…chỉ một lần.
” Cha! Ngô…ta yêu ngươi!”
” Nhiên nhi! Nhiên nhi!”
Trong thoáng chốc bùng nổ, hai người thật lòng yêu nhau dùng lời nói và hành động bất đồng thổ lộ ra cái yêu của mình, cái tình của mỉnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]