“Trịnh Tả nhìn gì đấy” Phạm Gia nhận ra Trịnh Tả có gì bất ngờ liền hỏi.
Phạm Gia trong lòng cũng rất sợ hãi, ma ai mà không sợ cho được, đương nhiên là lời này hắn không dám nói ra, bởi vì nhà hắn trừ ma, con nhà nòi mà la rằng “ta đây rất sợ ma” thì nhục nhã bao nhiêu.
Đừng bảo hắn có cảm thấy nhục nhã bao nhiêu, nếu việc đó xảy ra, đừng nói nhục nhã không biết mạng còn trong tay không đây, cha mẹ hắn không giết hắn cũng không chắc, hắn sợ Trịnh Tả thấy một con ma nào đó, còn vì sao hắn sợ Trịnh Tả thấy một con ma, việc này hoàn toàn là không liên quan hắn, người nào mà nói không liên quan hắn, hắn chắc chắn sẽ cho ngươi một bãi nước bọt, “ta phi, ta phi chết ngươi, Trịnh Tả thấy ma thì ma có ở đây, ta sẽ sợ ma”.
Trịnh Tả lắc đầu, không thèm trả lời Phạm Gia, hắn rất sợ cái miệng bép nhép của tên này.
Ngẩn người nhìn Đoàn Kiều khuất mất trong tầm mắt, chợt nhìn trời đã càng lúc càng tối, các ngọn đèn lấp ló trong đêm thật mờ ảo.
Đã 8 giờ tối.
Trịnh Tả liền nói:”thời gian này là gần xác định với lúc Đào Tứ biến mất, Đào Tứ có thể ở lại lớp học trước thời gian 8 giờ tối, nhưng cổ nhân có câu “dư thừa còn đỡ hơn thiếu xót”, mọi người hiện tại trở về phòng học 10A5”.
Lớp trưởng nhìn đồng hồ:”mặc dù nghe có vẻ rất không hiểu, nhưng cũng có vẻ rất có đạo lí, mọi người cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhan-chuyen/3195278/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.