Thượng Vân Nguyệt khi vừa dùng linh lực bảo vệ đứa nhỏ lại vừa tạo ra lớp phòng vệ, đôi cánh của nàng đã vô hình hơn nửa. Điều này chẳng ảnh hưởng gì với nàng hay vốn tâm trí nàng đã đặt hết lên quả cầu giữa không trung. Khoé môi rỉ máu càng làm nàng trông yêu mị hơn, Vân Nguyệt nhìn đống hoang tàn trước mắt, thật may khi phụ hoàng đã tính trước, con dân không bị ảnh hưởng. Bước chân nàng có chút nhanh hướng Hoàng Minh Viễn đi tới. Nơi những đốm sáng đang bay lên từ cơ thể ông, báo hiệu ông sắp biến mất vậy.
“Phụ thân… người không được bỏ con và huynh lại, nếu không… con biết phải làm sao…”
Vân Nguyệt để ông tựa người vào hòn đá, nàng nói với ông hay với bản thân chẳng rõ, đôi tay đưa lên tạo ra vòng xoáy đỏ rực, nàng dùng chính linh lực mình luyện được đưa vào cơ thể phụ thân. Hai luồng Huyễn Lực và Yêu Lực đấu đá trong người Minh Viễn, một lúc sau máu từ mồm, mũi và tai ông chảy ra và đôi mắt nhắm nghiềm đã mở lại.
A Ly cùng A Tứ từ lúc nàng bước đi đã lường trước mọi chuyện, nhưng họ lại không thể cản bởi chính bản thân mình còn không chắc có trụ nổi không.
“Nguyệt Nguyệt… con…”
Hoàng Minh Viễn lờ đờ mở mắt ra, hình ảnh nàng dần hiện rõ trong mắt ông nhưng lúc này ông không muốn nhìn chính là nàng. Trước khi không còn biết gì, ông nhận ra mình đã trúng bẫy dính Yêu Lực vào chân thân, nhưng giờ ông có thể tỉnh lại đủ hiểu Vân Nguyệt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776142/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.