Phía sau núi, Hoàng Minh Bảo đang khống chế thế cục, hắn không thể nhận diện được người mà mình đang giao tranh linh lực là ai.
Đột nhiên yêu lực đang sắp lấn sang chỗ hắn được đẩy ra xa, Hoàng Minh Viễn bình thản đứng lại trên mặt đất.
“Hắc Thuần, đây không phải là ngươi, đừng để người khác kiểm soát mình.”
Vân Nguyệt vội đỡ Minh Bảo khi hắn đã xuống sức, Vương Tử Dực phóng linh khí của mình khi Sở Minh đang bị yêu khí bao quanh.
Nghe Minh Viễn nói, mọi người mới ngỡ ngàng biết kẻ trước mắt mình là Hắc Thuần. Hắn ta cũng tháo mặt nạ, một người tiếp xúc các linh lực lâu như ông, chỉ cần nhìn đôi mắt ông đã nhận ra hắn có vấn đề. Đến hôm nay ông có thể chắc chắn Hắc Thuần đã bị người cha thân yêu của mình giở trò.
“Ông… Ngươi đừng nhiều lời, hôm nay nợ cũ nợ mới ta sẽ tính hết với ngươi.”
Hắc Thuần vừa lên tiếng, đột nhiên kí hiệu trên trán phát sáng, ngay lập tức họ nhận ra được người vừa nói không còn là Hắc Thuần, chỉ có hình dáng bên ngoài là hắn ta.
Đi cùng với lời nói đầy giận dữ là một khoảng đen lao tới chỗ họ, Minh Viễn ngay tức khắc lao lên không trung, ông dùng toàn bộ linh lực của mình để ngăn lại.
“Cha.”
Cả Minh Bảo và Vân Nguyệt cùng lên tiếng, Minh Bảo có thể đứng nhưng khi nãy hắn đã bị tổn thương nếu bây giờ tiếp tục e rằng chân thân hắn sẽ gặp nguy mất.
“Sở Minh, đưa Thái tử quay về.”
Vân Nguyệt vừa đánh trả lại các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776137/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.