“Tỷ tỷ, nghỉ đã… người đã tập sáng giờ rồi.”
Sau khi A Ly rời đi, Dạ Thu là người túc trực bên nàng, thực chất người hầu cũ mẫu thân vẫn đi theo nàng nhưng Vân Nguyệt lại chẳng thể tin được.
“Dạ Thu, ta phải làm cách nào để biết tình trạng của tiểu lục?”
Vân Nguyệt thu hồi mọi linh lực, nàng mở mắt hỏi Dạ Thu, chuyện này là vấn đề khiến nàng bồn chồn từ lúc biết tin. Dạ Thu suy ngẫm một hồi,
“Thực ra rất khó để biết chính xác… nhưng nếu tỷ không thấy bất ổn trong người vậy có nghĩa tiểu lục vẫn an toàn.”
Điều này Vân Nguyệt biết, mấy nay nàng cố gắng nhìn nhưng dù cố cũng chỉ thấy một màn mờ nhạt còn suýt nữa bị cuốn vào trong đó.
“Minh Minh, muội còn khó chịu đâu không?”
Hiếm khi nào Thái tử lại rảnh rỗi như này, Vân Nguyệt liền trêu trọc mặc cho trước đó hắn vẫn hay ghé thăm nàng.
“Đúng là không có nữ nhân bên cạnh mới nhớ đến người muội muội này.”
“Muội đó… đang muốn báo cho muội một tin, thôi thì ta quay về đây.”
Hoàng Minh Bảo ra vẻ tiếc nuối vừa xoay người lại đôi môi bất chợt nhếch lên khi có cánh tay kéo áo hắn.
“Đừng, đừng… Muội không đùa nữa, huynh có tin của chàng sao?”
“Sở Minh truyền tin về mọi thứ đã quay trở lại bình thường, muội không cần quá lo lắng đâu.”
Nhìn Vân Nguyệt hứng hởi mong chờ lời muốn nói liền đổi sang nội dung khác, dù không đúng ý mình muốn nhưng nàng có thể thở phào được rồi.
Nàng xoa xoa bụng đã nhô lên khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776132/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.