Hiếm khi nào họ lại thấy Lạc tiểu thư Lạc Vân ở trong phủ, bình thường nàng ta sẽ đi khắp nơi đến cả Lạc lão mới đầu còn đau đầu về sau đã quá quen nên ông đôi khi nhắc nhở vài câu.
“Tiểu thư, hôm nay chúng ta có rời phủ không?”
Nha hoàn đi bên cạnh bẽn lẽn hỏi nàng ta, họ đã vòng quanh sân nãy giờ rồi, Lạc Vân ngẫm nghĩ rồi kiên định.
“Đi, sao phải ở lại phủ.”
Nàng ta cùng hai nha hoàn bước ra phủ, có điều bên ngoài Tạ Lâm đã đứng từ bao giờ, ngạc nhiên là hai nha hoàn hay ngay cả Lạc Vân không có biểu hiện bất ngờ giống như đã biết trước vậy. Tạ Lâm nhàm chán thà cho hắn đi đánh trận còn hơn bắt hắn ngày nào cũng đứng trước phủ canh, mặc cho bao ánh mắt dị nghị nhìn.
Lạc Vân liếc hắn một cái rồi quay người đi, đi được một đoạn liền dừng lại,
“Ngươi đừng đi theo ta nữa được không?”
Tạ Lâm nhún vai, hắn đâu muốn thế nhưng lệnh đã ra hắn không muốn bị ra biên đâu.
“Lạc tiểu thư đừng để ý đến tại hạ, coi ta vô hình, người đi tiếp đi.”
Nàng ta bực mình tức không làm gì được đành để cho hắn bám theo, mắt thấy Lạc Vân đi vào đường đến Thanh Cung liền bày trò để nàng ta đi đường khác. Ngày nào cũng thế dần dần Lạc Vân nhận ra, nàng ta đâu phải kẻ ngốc để người khác dắt mũi.
“Ngồi xuống. Ta bảo ngồi xuống.”
Lạc Vân vào trong Tửu lầu khiến Tạ Lâm cũng phải theo vào, dưới sức ép bắt buộc hắn phải ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776127/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.