“Nếu tiểu thư đây không phục… vậy người này thì sao?”
Vân Nguyệt tự tin hỏi lại nàng ta, không hiểu sao Lạc Vân thấy bất ổn mà quay người lại, nàng ta trợn mắt giơ tay chỉ.
“Ngươi… ngươi đến đây làm gì?...”
Một trong những nha hoàn thân cận đi cùng Lạc Vân hôm đó, ánh mắt né tránh không dám nhìn mà cúi đầu, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt của nàng liền ấp úng kể lại. Mọi lời nói không sai so với nha hoàn trước, tất cả ánh mắt đổ dồn lên Lạc Vân, lúc này chẳng ai có thể cứu nàng ta ngoài nghĩa phụ cả, vội nói.
“Nghĩa phụ… nữ nhi biết sai rồi, người cứu con…”
Mặc dù Hoàng Thượng cùng Thái tử nghe được mọi chuyện có phần khó chịu nhưng trường hợp này nói hay không nói đều không ổn. Hoàng Minh Bảo tinh ý nhìn Vương Tử Dực gian xảo nói.
“Chuyện này là giữa Lạc tiểu thư và Công chúa, để Công chúa và Phò mã quyết định… Ý mọi người thế nào?”
Thượng Vân Nguyệt lại không biết tỏng ý định, liếc xéo hắn, nàng nhìn Vương Tử Dực rồi suy ngẫm.
“Vương Tử Dực, giao cho chàng đó.”
Cái tật gọi của nàng vẫn không sửa được dù đang ở đâu, hắn bất lực cười.
“Không biết thì không có tội… Nể mặt Lạc tướng, chỉ cần Lạc tiểu thư xin lỗi Công chúa đây cũng như biết hối cải trong phòng một tuần, mọi chuyện coi như không có gì.”
Vân Nguyệt che miệng cười, ai không biết Lạc tiểu thư là người thích bay nhảy có bao giờ chịu ở yên một chỗ, bây giờ còn bị nhốt không phải ngày mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776124/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.