“Ta đến đột ngột không phiền Lạc tướng nghỉ ngơi chứ?”
Nàng theo chân ông vào trong Phủ, nghe nàng hỏi ông cười hiền xua tay.
“Không phiền, không phiền… lão già được Công chúa đến thăm đã là phúc phần nào dám chê phiền…
Không biết Công chúa dùng bữa chưa, nếu không ngại ta cũng đang chuẩn bị…”
Vân Nguyệt háo hức, nàng muốn xem xem ở đây khác với Thiên Châu như nào.
“Được thôi, vậy hôm nay làm phiền Lạc tướng rồi.”
Lạc lão gật đầu ưng ý ra hiệu cho người làm, còn căn dặn thêm vài món.
Lúc trên đường đi qua, nàng đã thấy một gian phía Đông rất nhiều người canh gác ở đó nhưng nó hình như không mở thì phải. Thấy nàng cứ nhìn về một hướng, ông khẽ cười ánh mắt buồn bã nói.
“Đó là nơi ở Phu nhân ta trước đây, còn bên cạnh là căn phòng bọn ta đã chuẩn bị cho công chúa nhỏ… Tiếc là…”
“Ta vô ý quá… chắc chắn người sẽ tìm được tiểu thư…”
“Không sao, đi nào ta sẽ cho Công chúa xem gian phòng tự tay ta và Phu nhân làm ra.”
Vừa nói ông vừa dẫn nàng đến, nơi này ngoại trừ lão gia không ai được phép tự động vào nếu không… nhìn những tên mặt mày lạnh lùng đầy sát khí là hiểu. Họ vừa trông thấy ông gật đầu chào, ánh mắt khẽ liếc qua người nảng rồi thôi.
Cánh cửa mở ra nhưng không hề đem lại cho người vào là một căn phòng bị bỏ từ lâu, nàng có thể thấy nó luôn được dọn dẹp để chờ chủ nhân của mình. Căn phòng được bày trí trang nhã, thanh tao, sắc màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776120/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.