Trong Vương phủ, mọi người thắc mắc không biết nàng đi ra ngoài lúc nào, nhưng vẻ mặt của nàng mới là điều họ quan tâm. Gương mặt vốn trắng nay lại ửng hồng, còn né tránh ánh mắt của họ.
“Minh Minh, con sao thế…”
Hoàng Minh Viễn tìm nàng nãy giờ mà không thấy, giờ bắt gặp vẻ mặt kì lạ của nàng khó hiểu mà hỏi.
“Không… con không sao…”
Vân Nguyệt lắp bắp nói, càng nói đầu nàng càng cúi thấp xuống, đến khi Vương Tử Dực bước vào mấy người ở đó mới hiểu phần nào mà cười trộm. Chỉ có Hoàng Minh Viễn vẫn chưa biết gì, thấy hắn thì ông nghĩ là do hắn bắt nạt nàng.
“Tiểu tử ngươi lại bắt nạt nó phải không? Không phải ta đã cảnh cáo rồi sao?”
“Nhạc phụ không phải con…./ Phụ thân không phải hắn…”
Hai câu trả lời nhưng cùng một ý, đến lúc nhận ra thì Vương Tử Dực kín đáo cười còn mặt Vân Nguyệt đã đỏ như tôm luộc, nàng viện cớ mà đi về phòng.
“Haizzz, tiểu muội thật mềm lòng mà…”
Tiếng than thở đích thị của Hoàng Minh Bảo, từ hôm đó Vương gia luôn muốn tạo thiện cảm, nhưng mà người này nhớ dai thật y như ai đó, hắn liền cười khổ. Lấy lòng nàng đã khó, giờ hắn còn cửa ải người thân nàng nữa.
Do xấu hổ mà Vân Nguyệt cứ ở lì trong phòng, nàng còn nhờ A Ly mang đồ ăn lên phòng, ai ngờ đâu người đến lại là người nàng đang trốn tránh.
“Nguyệt Nguyệt ta mang điểm tâm đến cho nàng đây.”
Khi nãy thấy người đến là hắn, nàng không nghĩ được gì mà chạy một phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776110/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.