Chương trước
Chương sau
“Ai dám vô lễ trước mặt ta?”
Thái Hậu ôm con mèo trắng được nha hoàn bên cạnh đỡ, mái tóc đã trắng xoá cả đầu được búi gọn với trâm vàng, dù đã có tuổi cũng không che lấp được cái uy của bà. Hoàng Hậu giật mình, sao Thái Hậu lại ở đây.
“Thái Hậu.”
“Mẫu thân.”
Nhìn thấy bà mọi người vội hành lễ. Hai tiếng mẫu thân vang lên, nhưng Thái Hậu lại chỉ niềm nở với Vương phi, ánh mắt lạnh nhạt còn mang chút thất vọng hướng đến Hoàng Hậu.
“Hoàng Hậu cho bà lão này một kinh hỷ thật lớn.”
“Còn chưa rõ Vương gia có đúng là thích khách các ngươi đã bắt giam, bây giờ lại muốn sỉ nhục bắt ép cả Vương phi. Vậy bà già này đã chết rồi hay sao mà dám làm càn?”
Hoàng Hậu, Ngô công công cùng mấy thị vệ nha hoàn vội quỳ xuống,
“Thái Hậu bớt giận, nô tài không dám…có điều đây là lệnh tại hạ không dám trái…”
Ngô công công lên tiếng nhưng tiếc rằng nó không hề lọt tai bà, cái gì mà không dám, bọn họ dám bắt cả Vương gia lẫn Vương phi thì còn gì không dám. Thái Hậu mặc kệ bọn họ mà muốn đưa nàng ra khỏi đây.
“Nguyệt nhi, để ta đưa con về.”
Nhưng chưa để Vân Nguyệt phản ứng, lại có kẻ khác xen vào, chắp tay phía sau ung dung bước vào.
“Thái Hậu ơi Thái Hậu, người già rồi nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng xen vào… Không phải khi nãy Vương phi nói chánh cung không xen vào đại sự sao… Bây giờ Thái Hậu đang làm gì?”
Người này chính xác là Tam Vương gia, Vân Nguyệt mím môi, bọn họ chỉ vừa mới phát hiện còn chưa làm gì thì hắn đã đi trước một bước.
“Tam gia, con nói ta không có quyền… Vậy hiện giờ con ở đây với tư cách gì?”
Nếu để ý kĩ, Thái Hậu còn có chút nhượng bộ, có gì đó yêu thương với người trước mắt, điều này không qua được ánh mắt của nàng. Trước lời nói cứng rắn này, Tam Vương gia chỉ cười rộ lên.
“Người hỏi tư cách ư?... Tư cách là Tân Hoàng Đế của Thiên Châu, người thay Hoàng Thượng hiện đang hôn mê không rõ có tỉnh hay không?... Như vậy đã đủ chưa?”
“Hỗn xược… Hoàng huynh con… mà sao con lại ăn nói như vậy?”
Thái Hậu tức giận quát, hai đứa con của bà một đứa thì hôn mê chưa biết ra sao, một đứa thì trong nhà lao. Bây giờ lại có kẻ muốn lội lên đầu bà, nói như vậy không khác nào Hoàng Thượng coi như đã chết.
“Ấy ấy… Thái Hậu đừng tức giận, chỉ là huynh ấy biết trước nên đã giao lại cho con.”
Tam Vương gia vẫn điệu bộ nhởn nhơ, thong thả lôi một cuốn giấy, trải nó ra đưa cho Ngô công công giọng điệu ra lệnh.
“Đọc lên.”
Ngô công công nhìn trước ngó sau rồi cũng cầm lấy mà đọc,
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tam Vương gia có công phát hiện diệt trừ gian thần. Nay ta viết di chiếu này phòng khi ta không thoát khỏi, nước Thiên Châu sẽ do Tam Vương gia cai quản. Khâm thử.”
Lời công công vừa dứt, Tam Vương gia gật gật đầu hài lòng chiếu ánh mắt lên hai người. Thái Hậu quá đỗi bất ngờ nên đứng im đó, sau một hồi mới khó khăn đi lại nhìn cái gọi là di chiếu trên tay công công. Dấu mộc đỏ chót còn có điểm chỉ chuẩn chỉnh ở dưới, bà sững người lùi lại vài bước.
“Con… Con…”
Thái Hậu gần như khuỵa xuống, may mà nha hoàn với Vân Nguyệt kịp thời đỡ, bà chỉ thẳng mặt Hoàng Hậu mà không thể nói được gì. Chuyện này bà chắc chắn Hoàng Thượng không làm, vậy cái đó chỉ có thể do người luôn sát bên cạnh, người mà làm cho đứa con này không chút phòng hờ.
“Được rồi, nghe cũng nghe rồi, xem cũng xem rồi. Người đâu, đưa Thái Hậu về cung.”
Tam Vương gia giống như đã coi mình là Hoàng đế thực sự mà ra lệnh, Thái Hậu sao có thể bỏ nàng ở lại.
“Ngươi đừng có nguỵ biện, chiếu này là giả…”
“Thái Hậu đây muốn kháng chỉ, đừng nghĩ là người thì con sẽ bỏ qua.”
Chưa để Thái Hậu nói hết, Tam Vương gia đã lên giọng cắt đứt câu nói đó, Vân Nguyệt đã thấy điểm không đúng, dường như giữa họ có hiểu lầm, một bên cố gắng yêu thương hoà giải, còn một bên luôn đối nghịch thậm chí muốn giết hết đối phương. Mà nàng không thể đem thêm rắc rối cho Thái Hậu được.
“Mẫu thân, người về đi, không cần lo cho con đâu.”
Vừa nói nàng vừa dùng ánh mắt trấn an bà, nhưng thật khó để bà có thể quay lưng mà coi như không có chuyện gì. Tam Vương gia gằn giọng lần nữa, dù bọn họ không biết là thật hay giả nhưng có khả năng đây là Hoàng đế tiếp theo, vội đưa bà đi.
“Hoàng Hậu còn chuyện gì ở đây không?”
Đến khi không còn người cản trở, Tam Vương gia lại hạ lệnh đuổi tiếp như thể hắn không muốn ai khác quấy rầy mình.
“Ngươi…”
Hoàng Hậu nén giận, phất tà áo đi lúc ngang qua nàng còn có ánh mắt lo lắng. Vân Nguyệt chớp mắt mấy lần xem mình có nhìn nhầm không, vừa nãy còn chèn ép muốn hạ uy mà giờ là sao.
“Vương phi… à không, ta nên gọi là Nguyệt tỷ nhỉ dù sao cũng là chính thất của nhị huynh mà…”
Tam Vương gia ngồi lên ghế cao bày ra điệu thoải mái, nghênh ngang hỏi nàng. Giọng điệu đùa giỡn đó thật làm nàng chán ghét.
“Ta với Tam gia vẫn nên đa lễ kẻo sau lại có người bắt bẻ.”
“Được thôi, giờ Vương phi chỉ cần nói ra tội của Vương gia, ta sẽ suy xét còn có thể…”
Tam Vương gia nói còn đưa ánh mắt đầy ý nhìn nàng, A Ly không nhịn nổi nữa vì nãy giờ nàng ra hiệu không được làm gì. Vậy nhưng Vân Nguyệt đã đoán được mà chụp vội tay nhìn A Ly, sau đó mỉm cười nói với Tam Vương gia.
“Tam gia thật khéo đùa, Vương gia có tội hay không đâu đến lượt một thê thiếp như ta biết… Nếu người vẫn cho rằng ta có liên can, dễ thôi… đưa ta vào ngục giam giữ chờ xét xử.”
Vân Nguyệt bình thản đến lạ, khiến cho người trước mắt cứng họng, hắn ta vỗ tay ra lệnh.
“Được, khẩu khí Vương phi thật tốt… Người đâu, theo ý muốn Vương phi, giam vào ngục… Nếu Vương phi hối hận, nói với ta một tiếng nhé.”
Lúc đi ngang còn cố tình ghé sát nàng mà bỡn cợt, Vân Nguyệt nắm chặt tay bỏ qua hắn đi theo tên lính đến nhà giam. A Ly theo sau chỉ hận không móc mắt hắn ra.
???⬅️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.