Thượng Vân Nguyệt cứ bần thần ngồi đó cho đến ngày hôm sau, đến gần tối một bóng đen lẻn vào phòng nàng.
“Ai?”
“Dừng… dừng là ta…”
Liêu Thuần vội lên tiếng trước khi muộn, nhìn thì giống nàng vô tâm không để ý nhưng từ khi có người thứ hai Vân Nguyệt đã biết.
Nhìn ánh mắt không bình thường chiếu đến, Liêu Thuần gãi đầu, ai bảo hắn thích đi bằng đường cửa sổ. Vả lại, hắn không vội vàng như trước, ông ta chẳng còn thời gian mà quản hắn nữa.
“Nàng có tâm sự?”
Liêu Thuần rất giỏi, giỏi nhất là nhìn được cảm xúc của người khác. Vân Nguyệt quá quen với việc này, nàng lơ đễnh hỏi.
“Huynh có rượu không?”
Mặt Liêu Thuần nghệt hẳn ra, nhìn thật buồn cười khiến Vân Nguyệt phải nhếch môi, cũng chỉ giây lát hắn khôi phục lại. Không nói gì liền biến mất, Vân Nguyệt chả có phản ứng gì.
Một lúc sau hắn quay lại, trên tay là hai bình rượu, hơi thở gấp gáp, giơ ra trước mặt nàng.
Vân Nguyệt không chần chừ lấy một bình, mở nắp dốc lên miệng uống, không động tác thừa, Liêu Thuần trố mắt lắc đầu. Hắn đi lấy chén cũng ngồi xuống bên cạnh.
Một người bình thản rót rượu, từ từ thưởng thức, một người uống như nước lã, Liêu Thuần nhíu mày nhưng cũng không cản.
“Huynh biết không… ta từng chán ghét thậm chí rất hận… ự… vậy mà hoá ra bọn ta hiểu sai nhau, ự… huynh nói ta phải làm sao…”
Vân Nguyệt vừa nói vừa nấc cục, nàng dốc bình rượu nhưng lại không còn giọt nào, đánh mắt sang bình rượu bên cạnh, Vân Nguyệt cướp luôn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776095/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.