Thượng Vân Nguyệt ngồi im lặng trên giường với đôi mắt nhắm hờ, người cùng linh lực sẽ hiểu nàng đang làm gì. Nghe tiếng mở cửa nhưng lại im ắng không giống mọi khi, nếu là Dạ Thu bước chân không trầm ổn, chắc chắn như thế. Nghĩ vậy, đôi mắt đen láy choàng mở, tuy có dao động nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi liền về lúc ban đầu.
Vương Tử Dực xuất hiện trong bộ áo giáp cứng rắn mạnh mẽ uy phong, nếu là lúc trước nàng sẽ nhí nhảnh trêu chọc, khám phá bộ y phục, hoặc nàng sẽ lưu luyến tiễn biệt hắn. Còn hiện tại lại là bộ dáng hờ hững không liên quan. Vương gia cười, cười chính bản thân mình, hắn khó khăn mở lời.
“Nguyệt Nguyệt, bây giờ ta phải xuất binh… nàng nhớ chăm sóc bản thân…”
Vương gia muốn nói thêm lại thôi, đứng trước nàng bao lời muốn nói liền biến mất.
Đôi mắt to tròn khẽ chớp khi nghe người gọi rồi lại thôi, dường như chuyện đó không hề ảnh hưởng đến nàng. Ánh mắt hắn đượm buồn, nhấc chân muốn tiến lại gần, nhìn có vẻ hắn muốn ôm nàng nhưng nửa chừng lại khựng lại.
Vương Tử Dực lưu luyến nhìn nàng, cuối cùng vẫn quay người rời đi. Người trên giường nãy giờ bất động, đột nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng vừa khuất sau cánh cửa, không một ai hiểu nàng đang nghĩ gì.
Sự kiện Hoàng Hậu Biệt Vĩ đã tạo cơ hội cho một số nước cạnh lăm le, dù lính trong thành nhưng Hoàng Thượng sợ rằng trong lúc các nước khác đến nhờ gửi Thiên Châu, vài thành phần phản bội hay nội gian nước khác tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776093/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.