Sau vài ngày tu dưỡng cũng như nhờ có Dạ Thu, cơ thể Vân Nguyệt được coi như an ổn. Hiện cả hai đang trong phòng, A Tứ được lệnh canh cửa không được ai vào. “Tỷ nhớ nhé, dù có chuyện gì cũng không được phân tâm hay mở mắt… trừ khi tự dừng hoặc bên kia tự thoát khỏi…” Vân Nguyệt nằm ngay ngắn trên giường yên lặng lắng nghe, sau vài động tác lạ mắt Dạ Thu thành công đưa Vân Nguyệt vào trong không gian khác, nói đúng hơn là dưới góc nhìn của Hoàng Minh Bảo. Bởi Dạ Thu quá quen thuộc với người này nên Minh Bảo là lựa chọn chuẩn nhất. Khung cảnh có phần yên bình hiện ra trước mắt nàng, nhìn quanh có người con gái đang ngồi cạnh, phía trước là người đàn ông có nét giống ca ca, cả người khí chất vương giả một bậc đế vương đang ngồi bên cạnh chiếc giường. Trên đó nàng thấy một người phụ nữ khí sắc nhợt nhạt nhưng không mất đi vẻ đẹp cao quý, nếu để ý mới thấy có vài nếp nhăn. Vân Nguyệt không hiểu sao lòng nàng trùng xuống, dù cảnh vật vẫn khoe sắc trời trong xanh rất đẹp, vậy mà vẻ mặt ở đây từ người hầu đứng bên đến nét mặt của ca ca không hề có gì vui vẻ. Chợt nàng nghĩ gì đó mà giật mình, phải chăng hai người đó là phụ mẫu nàng. Nghĩ thế, nàng cố gắng cất tiếng, muốn mở lời nói nhưng không thể, chợt người đàn ông ấy cúi gầm mặt tay nắm chặt lấy người trên giường. Hoàng Minh Bảo cùng người con gái bên cạnh vội tiến đến. “Mẫu thân…” Người trên giường cố gắng không nhắm mắt, dùng chút sức lực còn lại chạm đến gương mặt người con gái ấy. Bà mấp máy môi, “Minh Minh… mẫu thân… thật có lỗi,… cuối cùng… cũng gặp được con, ta… ta yên tâm rồi…” Nói xong bà cố đảo mắt nhìn hai người đàn ông quan trọng đời mình và rồi cánh tay trên mặt người con gái ấy đã trượt xuống, ai cũng nhìn ra trên môi bà nở nụ cười như mãn nguyện với cuộc đời mình, Hoàng Minh Nguyệt chính là tâm bệnh của bà, tìm được nàng coi như bà có thể buông bỏ được rồi. “Mẫu thân…” Hoàng Minh Bảo gầm lên, giọt nước mắt mấy ngày nay cũng rơi xuống, người con gái bên cạnh ôm lấy hắn như muốn cảm nhận nỗi đau ấy, chính nàng cũng âm thầm rơi lệ. “Quyên Quyên… nàng bỏ ta trước rồi… Quyên Quyên…” Người đàn ông đó lẩm nhẩm trong miệng, khẽ đặt lên trán bà nụ hôn rồi chỉnh lại người bà cho ngay ngắn. Không một ai thấy giọt nước mắt nào trên gương mặt ấy. Cùng lúc đó Dạ Thu sợ hãi mà không dám làm gì, Vân Nguyệt vật vã trên giường, mồ hôi và nước mắt lẫn lộn, miệng nàng cứ thì thào nhưng không rõ tiếng mà tay liên tiếp nắm chặt rồi đánh vào người. “Không… Đừng mà… Mẫu thân…” Đến khi nghe được Dạ Thu lại có phần không hiểu. Vừa dứt lời nàng mở trừng mắt lên, lúc này Dạ Thu mới dám lại gần, “Tỷ tỷ… người nhìn thấy gì?” Dám chắc có điều gì kinh khủng mới khiến nàng thành ra bộ dạng này. Vân Nguyệt như mới trải qua cơn ác mộng, nàng vội nắm chặt tay Dạ Thu. “Dạ Thu, những gì mình thấy có phải là thật không?... Muội nói cho ta biết, có phải không?” Mặc dù bị nàng nắm chặt nhưng Dạ Thu không phản kháng, cái gật đầu nhẹ khiến nàng chết lặng, bàn tay đang nắm chặt từ từ buông ra, nhìn nàng lúc này như người vô hồn. ?rang gì ?à ha? ha? thế { trù? tru?ện.?n } “Tỷ tỷ…” “Mất rồi… tại ta… không còn nữa… Aaaaa…” Dù không hiểu nàng nói gì nhưng bất ngờ Vân Nguyệt hét lớn, tiếng hét như lòng nàng đang bị xé rách. Dạ Thu luống cuống, phải chăng ở Biệt Vĩ xảy ra chuyện, mất rồi… cái gì mất hay ai mất… Nghĩ đến đây, cùng với mấy từ Vân Nguyệt nói năng lộn xộn không lẽ… Dạ Thu đã đoán đúng, ngay ngày hôm sau liền loan truyền Hoàng Hậu cao quý kiều diễm Biệt Vĩ đã qua đời, không chỉ trong nước mà còn lan sang cả nước láng giềng. Bởi không chỉ sự khác lạ nước này mà còn vì sự chung tình vị vua nơi đây, ở đó không có sự tranh giành đấu đá trong hậu cung vì nơi này chỉ có duy nhất Hoàng Hậu không hề có phi tần hay thê thiếp. Đã nhiều lần có ý định xâm chiếm Biệt Vĩ nhưng đều một đi không trở lại, từ đó các nước khác e dè mà không manh động. Hoàng Hậu Biệt Vĩ tên thật là Tôn Bảo Quyên, có tin bà chỉ là một tiểu nữ bình thường được vua cảm mến, có người lại phản pháo bà là tiểu thư cao quý của Tôn lão tử… Cả nước Biệt Vĩ chìm trong không khí tang thương, một màu trắng bao phủ cả một vùng, bên trong cung không khác là bao. “Minh Bảo… huynh ăn chút gì nhé?” “… Khả Hân, mấy nay muội mệt rồi, về nghỉ ngơi đi…” Minh Bảo lắc đầu, ánh mắt u sầu nhìn người trước mắt. Phải người con gái đó là Khả Hân chứ không phải là Minh Minh. Vân Nguyệt đã lường trước kẻ được coi là Hắc Yêu sẽ không để yên cho nhà nàng, ông ta chắc đã đánh hơi được Khả Hân là người Minh Bảo quan tâm nên mới tàn sát Thượng phủ. Trong lúc đường cùng, Vân Nguyệt đành nhờ Khả Hân giả mình vừa để giúp mẫu thân yên lòng, vừa đảm bảo an toàn cho muội ấy khi ở bên ca ca, nhưng nào ai ngờ tâm bệnh mẫu thân quá nặng, nó chỉ giúp bà ra đi thanh thản. Lúc đầu Thượng Khả Hân không đồng tình, mẫu thân vừa mất, Vân Nguyệt không phải lúc nào cũng quay về Thượng phủ nhất là giai đoạn này, để Thượng lão một mình không yên tâm. Tuy nhiên, Thượng lão hiểu họ nghĩ gì, ông mỉm cười bảo nàng cứ đi rồi giơ vật Vân Nguyệt đưa, ý chỉ ông rất an toàn. Lưỡng lự một hồi, Khả Hân cũng đồng ý. “Hoàng nhi… cả hai con đều mệt rồi,… ta muốn ở bên cạnh mẫu thân con…” Hoàng Minh Viễn chính là vua Biệt Vĩ, ông nhẹ giọng nói với bọn họ, vốn chỉ giả dạng làm sao có thể che mắt, nhưng với người gần đất xa trời bà ấy có thể không nhìn thấy hoặc cố tình coi đó là Minh Nguyệt mà an lòng. Đến khi chỉ còn mình ông trong gian phòng tối đó, bàn tay nhẹ chạm lên quan tài, bên trong vẫn gương mặt xinh đẹp ấy nhưng có thể nhìn ra sự bình thản không chút vướng bận. Lúc này khoé mắt ông ươn ướt, ai bảo ông không đau lòng, ai bảo ông vô cảm, chỉ là ông không thể yếu đuối trước mặt các con, cũng không thể để kẻ đó nhân cơ hội mà hại cả nhà ông được. “Quyên Quyên… nàng đợi ta nhé, ta sẽ không để nàng cô đơn lâu đâu…” ???⬅️⬅️⬅️
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]