Dạ Thu ủ rũ ra ngoài, thế nào lại hướng phòng Vương gia đi, Gia Phong nhìn vậy liền trêu ghẹo.
“Này Dạ bà chằn sao trông buồn vậy?”
Có vẻ trêu nhầm người vừa dứt câu đã ăn ngay đóm lửa may mà tránh kịp, nhìn tán cây cháy đen mà hắn rùng mình, tự giác mà nhích người lùi lại đứng sau Tạ Lâm.
“Vương phi tỉnh chưa?”
Dạ Thu đang bực mình lại có tên ất ơ đi chọc, nhìn mình giống bà chằn lắm ư. Tạ Lâm liền xen ngang trước khi họ lại khẩu chiến.
“Tỉnh rồi mà cũng không hẳn…”
Nhắc đến lại làm Dạ Thu thấy phiền lòng, hai người họ không hiểu Dạ Thu nói gì.
“Là sao, tỉnh hay không mà ngươi nói rắc rối vậy?”
Gia Phong cau mày nhưng ngay tức khắc phải quay mặt khi thấy ánh mắt sát khí chiếu đến, gì chứ đây là đứa trẻ hay bà la sát vậy.
“… Hắn tỉnh chưa?”
Bọn họ hiểu hắn ở đây là ai, từ trước Dạ Thu đã không ưa Vương gia nên bây giờ gọi như vậy không khác mấy.
Tạ Lâm lắc đầu, Gia Phong vẫn chứng nào tật nấy không chừa.
“Nhà ngươi xưng hô cẩn thận, vì ai mà Vương gia nhà ta thành ra thế…”
Càng nghe càng khó vào tai, Dạ Thu nóng bừng mặt. Tạ Lâm nhận ra liền huých mạnh vào người Gia Phong, chẳng lẽ tên này quên rằng ai là người mang Kim Hoàn Cơ đến…
“Ha, hắn ta xứng để ta tôn trọng… Ngươi nghĩ Vương gia ngươi còn thở được, lại mạnh hơn bọn ta là nhờ đâu… Là nhờ TỶ TỶ ta đấy, nghe rõ chưa…
Vì hắn mà tỷ ấy đánh đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776089/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.