Mấy ngày sau tình trạng của Thái Hậu ngày càng nặng, nha hoàn kia cũng không có ích, nàng ta nói chỉ làm theo lời của người khác. Hơn nữa còn nói là nhắm vào nàng nhưng nàng ta muốn nàng đau khổ nên mới xoay hướng. Đang bối rối thì nhớ đến lời nói ở rừng trúc, qua nay hắn cũng không xuất hiện nữa. Nàng đang chuẩn bị đi ra sau thì…
“Tỷ tỷ.”
“Khả Hân, có chuyện gì sao?”
Đột nhiên Khả Hân xuất hiện lại còn vội vã như thế.
“Vào đây rồi muội nói… Khi nãy muội xưng là Vân cô nương để được vào trong…”
Khả Hân kéo tay nàng vào phòng đóng cửa cẩn thận rồi nói, Vân Nguyệt nghe vậy vội hỏi.
“Tình hình sao rồi, bà ấy trúng độc gì?”
“Không khả quan mấy, sắc khí rất kém nhưng… ta bắt bệnh lại không phát hiện điều gì… Có điều cứ ba canh giờ lại thổ huyết, muội sợ…”
Khả Hân lắc đầu, cánh tay đang nắm lấy Khả Hân được Vân Nguyệt buông lỏng, bà ấy là người duy nhất ở đây quan tâm nàng thật lòng ngoài phụ thân. Không được, nàng không thể để bà ấy xảy ra chuyện gì, vốn nó là nhằm vào nàng…
“Còn nữa, mấy nay Trân phu nhân có vẻ thấp thỏm, muội dò hỏi có vẻ bà ta liên quan đến chuyện này…”
“Ta biết rồi, muội cứ để ý bà ta… còn thuốc giải ta sẽ nghĩ cách.”
Khả Hân gật đầu rồi rời đi ngay, Vân Nguyệt ngồi trầm ngâm một lúc sau cùng vẫn quyết định ra sau Phủ. Vẫn như hôm trước nàng lại cho hai tên ngủ say.
Nàng nhìn xung quanh một hồi mới nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776067/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.