Vương Tử Dực thấy nàng mồ hôi nhễ nhại liền khó hiểu, nhận thấy ánh mắt nghi ngờ, Vân Nguyệt đảo mắt tráo trợn nói.
“À ha, Vương gia ngài thấy nóng không, ta… ta vừa bắt chuột… đúng đúng là con chuột… nó chạy đâu ta…”
Vân Nguyệt vừa giả bộ phẩy tay quạt, vừa ngó nghiêng, Tử Dực nhìn bộ dạng này mà phì cười, sao trước đó hắn không biết nàng lại có bộ mặt đáng yêu này. Vương gia cũng không vạch trần, chỉ nhắc nhở nàng đi thay quần áo.
Thượng Vân Nguyệt hơi sượng nhưng cũng nhanh chóng đi tắm rửa, thật khó chịu với bộ y phục vướng víu nóng bức này. Đến khi quay lại, Vương Tử Dực đã thản nhiên nằm ngửa trên giường ngủ, nàng cũng mặc kệ mà ra sát giường nằm.
Mọi chuyện vẫn như cũ khi biết nàng ngủ, Tử Dực mới ôm nàng mà vào giấc mộng, hắn là chưa ngủ chỉ giả vờ để nàng không nghi.
Sáng hôm sau, Vân Nguyệt tỉnh lại chỉ còn một mình trên giường, cảm giác có gấu bông ôm thật thích. Oái, ở đây làm gì có gấu mà ôm, chẳng lẽ… nghĩ đến đây mặt nàng bỗng chốc đó ửng.
“Tiểu thư, người dậy chưa ạ?”
Tiếng A Ly kéo nàng khỏi suy nghĩ vớ vẩn, vỗ má cho tỉnh táo, nàng kêu A Ly giúp nàng thay trang phục.
“Gọi hết tì thiếp của Vương gia đến phòng chính của phủ.”
Thượng Vân Nguyệt lạnh giọng ra lệnh, sau đó nhờ A Tứ mang sổ sách đến đó.
“Không biết hôm nay Vương phi cho gọi mọi người là có chuyện gì?”
Vừa thấy Thượng Vân Nguyệt, Hiên phi đã lên giọng hỏi mà không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/252698/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.