Editor: TLinh 
Beta: Amouriel. 
Tạ Linh Lăng thật sự không còn sức lực gì để so đo với Vu Triều, cô tự mình đi đến ghế sofa ở phòng khách ngồi xuống, đầu óc thì trống rỗng. Bệnh cảm khiến người cô nặng trĩu, ngủ gần như cả ngày nhưng cả người cô vẫn còn khá chóng mặt. 
Bên kia Vu Triều xách túi lớn túi nhỏ đi vào phòng bếp, anh giống như coi là nhà của mình, mở tủ lạnh ra, lấp đầy tủ lạnh bằng những thứ mua mình vừa mua được. 
Sáng nay lúc Vu Triều chuẩn bị làm một chút bữa sáng, phát hiện trong tủ lạnh của Tạ Linh Lăng trống rỗng, cuối cùng sau một hồi lần mò anh chỉ thấy trong tủ chỉ có một ít gạo kê. 
Vào lúc buổi chiều Vu Triều đi ngang qua cửa hàng hoa của Tạ Linh Lăng, thấy cửa hàng bị khóa, đoán rằng hôm nay cô sẽ không ra ngoài. Anh đã tự mình chớp lấy một cơ hội mong manh, nhưng không nghĩ tới cô thật sự ở nhà. 
Không bao lâu sau, Vu Triều bước tới hỏi Tạ Linh Lăng: “Buổi tối em muốn ăn gì?” 
Tạ Linh Lăng lắc đầu: “Cái gì cũng không muốn ăn.” 
Vu Triều khẽ nhíu mày: “Hôm nay em đã ăn gì rồi?” 
Tạ Linh Lăng thẳng thắn: “Buổi trưa ăn chút cháo kê.” 
“Còn gì nữa không?” 
“Không còn gì cả.” 
Trong lúc nói chuyện, Tạ Linh Lăng hắt hơi mấy lần liên tiếp. Khi ngẩng đầu lên, cô cúi mặt xuống, hốc mắt đỏ ừng, thoạt nhìn giống như một chú mèo con bị bỏ rơi. 
Vu Triều ngồi xổm trước mặt Tạ Linh Lăng, nhìn cô: “Em bị cảm à?” 
“Ừ…” Tạ Linh Lăng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-yeu-tham-toi-11-nam/524990/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.