Chương trước
Chương sau
Trước mắt tối đen như mực, hơi thở gấp gáp bên tai, môi đỏ sưng tấy đau nhức.
Trong không khí tràn ngập ái muội tới cực hạn, nhưng cái cực hạn này không chịu đứng yên mà cứ liên tục đột phá lên tầm cao mới.
Ngón tay nóng bỏng trượt từng chút từng chút một dọc theo cổ tay Cố Nguyên vào sâu trong cổ tay áo, ngón tay thon dài trở nên mềm mại như bông, khi hai lớp da chạm vào nhau, dường như có một luồng điện yếu ớt được cọ xát ra.
Loại cảm giác này rất dễ gây nghiện, nó là sự kết thúc của tín hiệu điện và sự bắt đầu của tín hiệu hóa học, nếu tiếp tục điều trị có thể gây ra phản ứng dây chuyền dữ dội lan khắp cơ thể.
Cố Nguyên đã cố gắng hết sức để vừa hợp tác điều trị vừa giữ mình tỉnh táo, nhưng dần dần, các giác quan của cậu bắt đầu trở nên mờ nhạt.
Bàn tay nóng bỏng kia đặt trên khuỷu tay cậu một lúc lâu, rồi lại đột ngột chuyển hướng, cố gắng mở ra một vùng lãnh thổ rộng lớn hơn.
Tất cả những nơi mà Mặc Lâm chạm vào đều trở nên nóng bỏng đến kỳ lạ, ngón tay mảnh khảnh kia đột nhiên dừng lại ở một nơi đặc biệt, liên tục xoa nắn, vừa như đang chờ đợi sự cho phép, vừa như đang cố ý khiêu khích, liệu pháp này cuối cùng đã biến một buổi trị liệu thành một cuộc tranh đấu giữa lý trí và ham muốn...
Trong bể lý trí đang bị phân thành từng mảnh, Cố Nguyên cảm thấy trên đầu có một tia sáng trắng lóe lên, cậu đột nhiên cứng đờ, tay chân khẽ run như đang sợ hãi, cậu dùng sức đẩy Mặc Lâm ra, xoay người bỏ chạy trối chết.
Mặc Lâm bị Cố Nguyên xô ra, gõ đầu vào giá sách trên tường ngồi xụp xuống, anh xoa đầu ngồi dậy, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Lúc đầu chỉ là muốn tiến lại gần hơn một chút, nhưng sau khi chạm được vào lại có càng nhiều khao khát hơn, cứ như vậy mà mở ra một thế giới mới, không có điểm dừng.
Đột nhiên bị Cố Nguyên đẩy ra, phản ứng đầu tiên của anh là đến xem Cố Nguyên có bị anh làm cho hoảng sợ hay không, có cảm thấy khó chịu không.
Anh đứng trước cửa nhà Cố Nguyên bấm chuông rất lâu nhưng lại không có ai mở cửa, tay anh đặt trên mật mã ổ khóa nhưng anh lại lưỡng lự không biết có nên vào không.
Rõ ràng xông vào trong thời điểm này không phải là một quyết định sáng suốt.
Nhưng anh thực sự rất lo lắng cho Cố Nguyên, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra, gọi đi gọi lại vào điện thoại của cậu.
Tiếng "bíp bíp" trong điện thoại kéo dài vô tận, như đang liên tục nhắc nhở Mặc Lâm vừa rồi anh nực cười như thế nào!
Anh không nên nóng vội như vậy.
Ann đã đợi nhiều năm như vậy, đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ Cố Nguyên bước vào, giai đoạn trải chăn đầu tiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ, vất vả lắm mới có thêm một bước tiến triển, liệu có thể vì chuyện ngày hôm nay mà đột nhiên sụp đổ?
Bởi vì Cố Nguyên không trả lời điện thoại, Mặc Lâm cảm thấy mình có thể sắp xong rồi.
Lòng tin là thứ khó tìm nhất nhưng cũng là thứ dễ mất nhất.
Mà giờ phút này, Cố Nguyên đang đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót trong bồn, cả người vẫn chưa thoát ra khỏi kinh hãi.
Thứ dịch nhớp nháp trên quần lót đã được rửa sạch, bọt nước bắn ra ngoài đã xoá đi phần lớn thứ xấu hổ đó.
Cậu nhìn mình trong gương, vành tai vẫn còn phiếm hồng, đôi môi đỏ còn hơi sưng tấy.
Quá nhiều cảm xúc xa lạ dồn dập vồ lấy cậu, nhất thời cậu không thể tiêu hóa được, chỉ có thể vội vàng chạy trốn.
Điện thoại di động trong phòng khách liên tục thúc giục cậu máy, cảm giác vừa xấu hổ vừa thiếu kiên nhẫn gần như khiến cậu phát điên
Tâm trạng của cậu rất hỗn loạn, cậu không biết phải đối mặt với những cảm xúc bất chợt này như thế nào.
Tại sao con người lại có nhiều cảm xúc rắc rối như vậy?
Chưa bao giờ cậu cảm thấy chơ vơ trong cuộc đời như ngày hôm nay!
Nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, da thịt lập tức cảm giác được sự kích thích lạnh như băng, cảm giác thực tế này từ từ nuốt chửng những cảm xúc phức tạp, đưa người trở về thực tại.
Chỉ cần Cố Nguyên nhớ lại chuyện vừa rồi, mặt lại lập tức nóng lên.
Cậu cảm thấy kích thích đối phương mang tới quá lớn, nếu tiếp tục trị liệu như vậy thì có khi nào cậu sẽ bị sốc thuốc không?
Cậu nên ngừng trị liệu sao?
Cậu cắn chặt môi dưới, trong lòng đột nhiên có chút không muốn, mà cảm giác giữa đường nhảy ra này khiến cậu càng thêm phiền lòng.
Khi Cố Nguyên đi ra khỏi phòng tắm, cậu phát hiện có hơn 30 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động của mình, cậu sững sờ hồi lâu, nhìn thông báo số cuộc gọi nhỡ đỏ rực khiến lòng cậu trở nên lo lắng.
Cậu ném điện thoại xuống ghế sofa và quay vào phòng tắm để sấy tóc.
Mới vừa sấy chưa đến một phút, tóc vẫn chưa khô được chút nào, cậu lại bước ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn cho đối phương: 【 Có việc gì? 】
Khi nhận được tin nhắn trả lời của Cố Nguyên, ngón tay Mặc Lâm có chút run rẩy.
Anh vội trả lời: 【 Mở cửa đi. 】
Cố Nguyên nhìn chằm chằm ba chữ này hồi lâu, cuối cùng quyết định mở cửa phòng trộm ra.
Chỉ thấy Mặc Lâm tóc ướt đẫm nước đứng ở cửa, trông như vừa mới bị mưa xối khắp người.
Cố Nguyên đột nhiên bỏ chạy, lại không chịu nghe máy, anh chỉ có thể một mình nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng thì khiến bản thân nổi điên đến mức cần một gáo nước lạnh để bình tĩnh lại.
Cũng may người kia còn biết mở cửa, nếu không anh cũng không biết mình sẽ phải khổ sở như thế này bao lâu!
Cố Nguyên cau mày: “Sao lại biến thành như vậy?”
“Chúng ta đi vào trong nói chuyện được không??” sắc mặt Mặc Lâm không tốt lắm, sự lạnh lùng trên mặt có thể nhìn ra bằng mắt thường, giống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Sắc mặt anh tái nhợt, khóe mắt hơi đỏ, có vài giọt nước rơi dọc theo sống mũi cao, xương hàm rất đẹp, trên đó lăn tăn vài giọt nước, nhưng có thể nhìn ra là có không có độ ấm.
Cố Nguyên cau mày rồi lùi lại hai bước, tỏ ý đối phương có thể đi vào.
Trên cổ cậu vẫn còn một chiếc khăn tắm vừa lau tóc, cậu thuận tay kéo ra đặt lên tóc Mặc Lâm.
Mặc Lâm thình lình bị khăn tắm phủ lên, mùi dầu gội đầu tỏa ra xông vào mũi, nhất thời sửng sốt trong chốc lát.
Giây tiếp theo, cậu dùng cả hai tay ấn chiếc khăn và lau khô tóc cho anh một cách thô bạo.
Chân anh gần như không thể cử động được nữa, và máu dường như đã đông lại, nhưng nó rất nhanh đã được hoà tan từng chút từng chút một bởi đôi bàn tay quấn trong chiếc khăn.
“Ấu trĩ,” Cố Nguyên nói: “Như vậy sẽ bị cảm!”
Tâm trạng của Mặc Lâm lúc này giống như đang đi tàu lượn vậy, một giây trước anh cảm thấy mình đang cheo leo trên vách đá, có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng bất cứ lúc nào, nhưng vào giây phút này, anh lại cảm thấy mình đang bay bổng trên trời cao.
Mặc Lâm đột nhiên tự giễu cười một tiếng, sau đó xoay người ôm Cố Nguyên, vùi đầu vào cổ người kia: "Em có biết vừa rồi em làm anh sợ chết khiếp không..."
Cố Nguyên không có cách nào hiểu được tâm trạng của Mặc Lâm, cứng đờ đẩy anh ra: "Chờ một chút, tôi đi phơi quần áo trước."
Nói phơi quần áo, kỳ thật chỉ là tìm cớ.
Mặc Lâm ngồi trên sô pha đợi mười phút, phát hiện người kia còn chưa xong việc nên bước ra ban công nhìn thử, đúng lúc nhìn thấy Cố Nguyên đang phơi quần lót, Cố Nguyên phát hiện có người ở sau lưng, vô thức kéo quần lót giấu ra phía sau.
Mặc Lâm vốn cảm thấy không có việc gì, nhưng phản ứng của Cố Nguyên dường như quá lớn.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
“Cần anh giúp không?”
Mặc Lâm nói xong liền tiến lên một bước, muốn xem xem cậu giấu cái gì sau lưng.
Nhưng Cố Nguyên sống chết bảo vệ, anh không thể nhìn thấy dù chỉ một chút.
Mặc Lâm ngẩng đầu nhìn quần áo phơi trên ban công, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra trở lại phòng khách, chờ sau khi Cố Nguyên rời khỏi ban công, anh phát hiện dường như có thêm một chiếc quần lót...
Chỉ là một cái quần lót thôi, có cái gì phải khẩn trương?
Mặc Lâm suy nghĩ một chút, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Chẳng lẽ......
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra lúc trước, Mặc Lâm đột nhiên không nhịn được dở khóc dở cười, để khi Cố Nguyên lần nữa xuất hiện trong phòng khách, anh liền có loại xúc động muốn xoa chết cậu.
Nhưng mà nhìn Cố Nguyên đáng yêu như vậy, anh lại không thể xuống tay.
Rốt cuộc anh nên làm gì mới tốt đây?
Cố Nguyên đi tới, ngồi xuống cách xa hắn, nghiêm mặt nói: "Tôi nghĩ việc trị liệu không nên vội vàng, chúng ta nên đi chậm lại..."
“Theo ý em.”
Mặc Lâm nói xong, khoé miệng nhoẻn lên một nụ cười, anh rất vui vì Cố Nguyên đã không nói những thứ linh tinh như từ bỏ việc điều trị. Sự ngột ngạt trong tim anh từ từ hóa thành tia ngọt ngào gây nghiện.
Cố Nguyên cảm thấy đàm phán đã thành công, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì liền nghe thấy Mặc Lâm nói: “Em có thấy mình còn nợ anh một cái ôm không?”
Cố Nguyên: “Cái quỷ gì?”
Mặc Lâm tâm nói: Mới phơi quần lót thôi mà đã quên hết mọi chuyện rồi sao?
“Hồi nãy em nói anh chỉ cần chờ một chút... Nhưng anh đã chờ rất lâu đấy.”
Cố Nguyên nghĩ thầm: Hôm nay tuyệt đối không được để anh ta chạm vào nữa! Phải mất rất lâu mới bình tĩnh lại được!
Mặc Lâm thấy đối phương vẫn chưa khôi phục, đành phải lùi một bước: "Vậy trước cho em nợ đó."
Cố Nguyên nhíu mày: “Anh nên về nhà.”
Mặc - nên về nhà - Lâm bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Vương Nhạc bên kia điện thoại mô tả sơ qua tình hình hiện trường, có chút ngượng ngùng nói: “Thầy Mặc, anh có thể đưa Cố Nguyên đến không? Tất cả chúng tôi đều đang làm nhiệm vụ do thám bên ngoài, thật sự là không thể đến đón cậu ấy được.”
“Đón người khác chắc chắn là không được, nhưng pháp y Cố thì đương nhiên có thể!” khi Mặc Lâm nói, anh không quên liếc nhìn qua Cố Nguyên.
Cúp điện thoại xong, anh cười nói với Cố Nguyên: "Lại có việc rồi, bây giờ anh phải đưa em tới hiện trường."
Theo phản xạ, Cố Nguyên đi vào phòng để lấy rương dụng cụ. Khi bước ra khỏi phòng, cậu phát hiện Mặc Lâm cứ nhìn mình chằm chằm.
Vừa định hỏi xem anh đang nhìn gì, Mặc Lâm đột nhiên hỏi: "Hôm nay em... có mệt không?"
Cố Nguyên không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhẹ giọng nói: "Tôi không mệt, ta đi nhanh thôi."
Theo tin tức do Vương Nhạc cung cấp, một thi thể đã được tìm thấy dưới cầu tàu ở Hà gia thôn vào trưa ngày hôm nay, bến cầu này là con đường duy nhất từ Hà gia thôn đến huyện Vân Sam.
Đến giữa trưa, một tài xế xe thùng trên đường đến Hà gia thôn bỗng nhiên thấy mót, bèn đậu xe bên cầu rồi một mình xuống gầm cầu tàu, định thảnh thơi trút bầu tâm sự.
Còn chưa tới trụ cầu, tài xế đã ngửi thấy mùi hôi thối, lúc đó ban đầu tài xế cho rằng có gia súc chết bị vứt dưới trụ cầu.
Sau khi đi tiểu xong, ông ta định quay lại xe thì phát hiện dưới chân có rất nhiều bọ nhỏ lướt qua, khi đi ngang qua đám cỏ rậm rạp, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ruồi vo ve không ngừng.
Nghe kỹ thì cảm giác có hơn hàng trăm con ruồi đang đập cánh.
Vì tò mò, ông ta gạt cỏ sang một bên và đi về nơi phát ra âm thanh, đến nơi chỉ thấy một xác chết nằm giữa bãi cỏ!
Tài xế hoảng sợ đến mức nhũn cả chân, thậm chí còn trèo lên cầu và la lên với người đi đường rằng mình nhìn thấy một thi thể dưới gầm cầu, ai ai cũng giật mình. Một số người đàn ông bạo gan đi xuống gầm cầu để xem xét và xác nhận thực sự có một xác chết trong bụi cỏ, vì vậy người tài xế ngay lập tức gọi cảnh sát.
Công an huyện Vân Sam ngay lập tức cử người đến hiện trường điều tra vì tin rằng đây là một vụ án hình sự.
Mặc Lâm vừa lái xe vừa nói: "Hung thủ đã mổ xẻ thành ngực của nạn nhân, nhưng không hiểu sao lại khâu lại bằng kỹ thuật rất thô thiển. huyện Vân Sam đã giao vụ án cho chúng ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.