Tiêu Trạch một mình đi vào lò bồ câu bỏ hoang, không khí bên trong vẫn ngai ngái một mùi hương gay mũi kì lạ, trên mặt đất rải đầy phân chim trộn cùng bùn đất, nhìn kĩ có thể thấy một đám dòi bọ đen sì nhung nhúc bò lổm ngổm bên trong, hàng dãy lồng sắt hoen gỉ dính đầy phân bồ câu đã khô cứng lại, nhìn những thứ trước mắt có thể tưởng tượng được trước kia lò bồ câu này làm ăn phát đạt cỡ nào.
Tiêu Trạch nói thầm trong lòng Lý Nam này biết lựa chỗ ghê, sao cô ta lại biết nhiều “chỗ tốt” thế nhỉ?
Tiêu Trạch nắm chặt khẩu súng trong tay, thận trọng đi về phía trước. Đi được một lúc, hắn phát hiện sau một lồng sắt có bóng người nhìn khá giống Vương Nhạc nên bèn bước nhanh đi lên trước, chỉ thấy Vương Nhạc đang mê man bị trói chặt hai tay từ đằng sau, không biết là hôn mê hay đang ngủ, đôi chân dài buông thõng, lòng bàn chân trần trụi, lấm bụi đen sì.
Tiêu Trạch nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong lò không còn ai khác, sau khi xác nhận an toàn, hắn ra hiệu cho đội cảnh sát đang ẩn núp ở bên ngoài: “An toàn, không phát hiện Lý Nam.”
Tiêu Trạch cúi người cởi trói cho Vương Nhạc, khi vòng dây được nới lỏng y cũng từ từ tỉnh lại: “Đội trưởng? Anh tới cứu em?!”
Vương Nhạc vui tới sáng rực cả mắt: “Em còn tưởng chuyến này mình xong đời rồi chứ!”
“Xong cái gì mà xong? Tôi sẽ không để cậu chết!” Tiêu Trạch tháo hết dây cho y: “Hung thủ đâu?”
“Lúc chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-yeu-tham-co-phap-y/852877/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.