Cầm vợt bóng bàn trong tay, Hàn Đông nhìn về hướng Hà Tân, biểu cảm trên mặt không thay đổi.
Cậu ta nhặt quả bóng lên rồi ném qua.
Qủa bóng bay giữa không trung, một nam sinh đứng bên cạnh Hà Tân bắt được, dựng ngón tay cái với cậu ta.
Nhận được quả bóng, các chàng trai quay lại sân tập, Hà Tân lê bước chân sau cùng, quần thể thao xắn ống cao ống thấp, lộ ra mắt cá chân. Đi được hai bước, cậu dừng lại uống nước, mặt vô cảm quay đầu lại nhìn.
Ở rìa bệ xi măng bị cây cối che lấp, hai cậu nam sinh lại tiếp tục chơi bóng bàn.
Thực tế, trong lòng Hà Tân hơi khinh thường mấy nam sinh chơi bóng bàn, cảm thấy bóng bàn không thể so sánh với bóng rổ, bóng đá. Đánh không được bóng rổ, đá không được bóng đá mới đi chơi quả bóng bé tí xíu kia.
Cũng vì thế mà cậu vốn chẳng để Hàn Đông vào trong mắt.
Ban đầu cậu không chú ý đến người này, mãi đến khi vào lớp 11, phát hiện cậu ta có khuôn mặt khá quen thuộc, trong đầu mới hiện ra một cái tên, hóa là người học thêm cùng chỗ với Tôn Tâm Nghiên.
Mấy hôm trước nằm bò trên hành lang, thấy Hàn Đông đi vào từ cửa lớn phía dưới lên, cậu hỏi Trần Ngạn Kỳ:”Người này thế nào?”
“Đương yên đương lành hỏi thăm cậu ta làm chi, là con ngoan trò giỏi của trường, rất ít giao tiếp với bạn bè trong lớp.” Trần Ngạn Kỳ bật cười:”Thi khảo sát vừa rồi xếp nhất lớp, đứng thứ 8 của trường, bố tớ còn phải nhớ tên cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-thich-bai-hat-nay/1494629/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.