Hai chiếc đèn pha cuối cùng cũng đi đến gần, xe dừng trước trạm, hai hành khách chậm rãi đi xuống.
Cửa mở rộng đối diện với Hà Tân.
“Tạm biệt.” Tôn Tâm Nghiên chào cậu.
Nhìn chiếc xe bus, rồi lại nhìn cô, đầu lưỡi khẽ đẩy trong khoang miệng, hai tay đút trong túi quần.
Đứng bên cạnh xe bus, Tôn Tâm Nghiên thấy cậu sờ soạng khắp người, hình như không tìm được tiền lẻ. Dưới ánh mắt chờ đợi của bác tài xế, Hà Tân móc ra được tờ năm đồng, ngồi xuống bên cửa sổ.
Bên ngoài xe, Tôn Tâm Nghiên vẫn đứng yên một chỗ, sau lưng là biển quảng cáo lớn, trong bóng tối phát ra thứ ánh sáng màu hồng ảm đạm, ánh sáng chiếu đến làm chiếc áo khoác lông vũ trên người cô hơi đổi màu.
Cô vẫy tay với người đang ngồi bên cửa sổ, một nụ cười nhạt lướt qua môi cô.
Xe chạy rồi.
Tiếng bánh xe nghiền qua con đường nhựa vẫn văng vẳng bên tai, Tôn Tâm Nghiên theo bản năng mà quay đầu lại, phía sau đôi tình nhân trẻ vẫn đứng đó anh anh em em. Một trận gió thổi qua làm ánh đèn bên đường trở nên mơ hồ mờ ảo, cây cối, cửa hàng, những thứ linh tinh vụn vặn trên đường đều bị gió thổi kêu xào xạc.
Thật lạnh.
Tôn Tâm Nghiên trùm mũ áo lông vũ lên đầu, một tay lấy tai nghe trong túi, một tay cầm điện thoại, một mình đứng đợi xe tiếp theo.
Trong bóng đêm, chiếc xe bus cũ kỹ cứ lê lết về phía trước, không biết muốn chở người về đâu.
Xe bus nội thành khá ít khách, ngoài cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-thich-bai-hat-nay/1494607/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.