Chương 129 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Mặc Lâm làm theo, sau đó tầm nhìn của anh cũng bị che khuất. Cảm giác đau đớn như có như không truyền đến từ ngực, chỉ cần không nhìn thấy gì, cũng có thể tưởng tượng ra toàn bộ khung cảnh. Mỗi hơi thở đều được các giác quan phóng đại lên vô hạn, không biết đã qua bao lâu, tiếng khóa kéo vang lên, Cố Nguyên chạm vào tay anh. Hai tay anh bị trói, dường như cũng không thể làm gì. Cố Nguyên kéo tay anh, đặt lên một vị trí nào đó. “Chậm quá.” Giọng Cố Nguyên lạnh như băng, “Em không có kiên nhẫn, tự anh làm đi.” Yêu cầu này giống như một mệnh lệnh, Mặc Lâm cong môi cười, cảm thấy rất thú vị. Chậm sao? Đây có lẽ không phải là một khuyết điểm. Khi vật chứa lớn, cần phải có thời gian để lấp đầy. Mặc Lâm đưa tay lên, hai tay cong lại nắm chặt, “Quên mất mình đã khóc như thế nào rồi sao?” Cố Nguyên: “…” Mặc Lâm: “Chịu được?” Cố Nguyên: “…” Mặc Lâm: “Anh đề nghị chậm rãi mở rộng…” “Không cần.” Tiếng khóa kéo vang lên, cảm giác mềm mại chạm vào tay Mặc Lâm. Chỉ nghe thấy giọng Cố Nguyên lạnh lùng, “Cùng nhau.” Mặc Lâm cảm nhận được làn da dán chặt vào nhau đang dần dần nóng lên, tần số mạch đập của hai người dần trở nên đồng bộ, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống. Trong lòng bàn tay nóng bỏng, từng ngón tay không đều nhau đều run rẩy. Không gian dường như trở nên ngày càng chật hẹp, tiếng th* d*c lẫn với tiếng quần áo cọ xát. Màng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-2/3810677/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.