Chương 42 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Con người là loài động vật thiên về thị giác, khứu giác kém phát triển, nhưng điều đó không cản trở việc họ tận hưởng kh*** c*m mà một số mùi hương mang lại. Ví dụ như hương thơm trên người Mặc Lâm có thể khiến Cố Nguyên cảm thấy khoan khoái, dưới sự k*ch th*ch của mùi hương đó, cơ thể Cố Nguyên bắt đầu điên cuồng tiết ra dopamine, khiến cậu choáng váng, như thể bản thân là một cỗ máy được mùi hương đánh thức, và mùi hương ấy chính là nguồn động lực. Cố Nguyên cũng không rõ là do lời nói của Mặc Lâm mê hoặc hay vốn dĩ cậu đã muốn làm như vậy, tóm lại là cậu không suy nghĩ nhiều, dựa sát vào cơ thể đối phương, chậm rãi ngồi xuống… Bàn tay nóng bỏng của Mặc Lâm nắm lấy gáy cậu, như thể muốn hòa tan cùng cậu, cơ thể theo nhịp thở mà không ngừng phập phồng. Dù đang giữa mùa đông lạnh giá, từng một đường gân mạch vẫn nóng ran, căng phồng, tiến bước trong làn hơi ẩm, đắm chìm trong khoảng không chật hẹp. Làn sóng ấm áp cuốn trôi cậu, tầm mắt dần dần mờ ảo như mây khói, niềm vui đôi khi khiến người ta run rẩy, sự ấm áp cũng vậy. Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, Mặc Lâm nâng mặt Cố Nguyên lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v*: “Được rồi.” Cố Nguyên nâng mắt lên, ánh mắt thoáng hiện lên nét thất vọng: “Còn chưa đủ?” Mặc Lâm khẽ cười, hít sâu một hơi rồi thở ra nặng nề, sau quá trình kìm nén vừa rồi, khóe mắt anh đã hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-2/3810590/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.