Đảo mắt đã đến thứ hai, phải đi học rồi, còn một tháng nữa là thi cuối kỳ, học kỳ tiếp theo họ sẽ lên lớp mười hai.
Thường Hựu Châu hỏi cặn kẽ đủ thứ chuyện, duy chỉ có chuyện học hành của Đường Tảo Tảo là quên. Lúc anh vào phòng ngủ, cậu đang giãy đành đạch trên giường, ôm máy tính bảng xem video, cười đến đổ nghiêng đổ ngả. Vừa thấy anh, cậu vội bấm dừng video, ngoan ngoãn nghiêm túc ngồi xếp bằng.
Thường Hựu Châu nhìn cậu một cái: “Lớp cậu học đến phần nào rồi?”
Đường Tảo Tảo ngơ ngơ ngác ngác lắc đầu.
Thường Hựu Châu bước lên một bước, nhìn chằm chằm cậu: “Cậu học hành thế nào?”
Mắt Đường Tảo Tảo nháy một cái, lắp ba lắp bắp trả lời: “Cũng… tàm tạm.”
Thường Hựu Châu chưa kịp hỏi tiếp bỗng nghe cậu bồi thêm một câu: “Kỳ kiểm tra tháng trước môn văn với tiếng anh của tôi được điểm đạt* đấy.”
Thường Hựu Châu: “…”
Đường Tảo Tảo vốn học hành bết bát, từ nhỏ đến lớn vẫn nằm trong tốp đội sổ, trong một đống môn học như thế mà được một hai môn đạt đã là giỏi lắm rồi.
“Sắp thi cuối kỳ rồi.”
Đường Tảo Tảo gật đầu lia lịa: “Tôi sẽ cố gắng, lần này cam đoan môn toán cũng đạt.”
“Ừ, mục tiêu vĩ đại thật.”
Đường Tảo Tảo giờ mới nhớ ra Thường Hựu Châu là học sinh giỏi nhất khối, lần nào thi cũng đứng số một, nếu đến cuối kỳ mà họ còn chưa đổi lại thân thể được thì biết làm sao đây?
Có giết cậu cậu cũng hết cách, sáu mươi điểm đã là giới hạn rồi.
Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-giam-beo-ho-roi/69923/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.