Đoản: Người Trở Về Nhưng Đã Thay Lòng.
Một đại hôn được ước định từ xưa. Một người đơn phương một người, một người hỡ hững bao năm với một người, một người cao thượng vì một người, một người đi với tình ái bỏ mặc một người, một người nguyện chờ đợi một người sáu năm, một người trao hữu thư cho một người đợi mình sáu năm.
...
"Hàn, vì sao là hữu thư?" Ta nhìn hắn, nam nhân ta dùng cả tấm lòng chờ đợi sáu năm sau chiến trường trở về, tưởng chừng trở về hắn sẽ cho ta cái ôm thật ấm áp và lâu dài, ấy thế là một hữu thư vô tình hắn đưa vào tay ta,
"Ta đã hứa chỉ có mình nàng ấy. Huống chi từ đầu ta và nàng bị ép, từ trước đến nay ta không hề muốn nàng." Hắn quay lưng về phía ta, trầm thấp nói.
"À... vậy ư? Thiếp hiểu rồi." Ta cười cười, đôi mắt lệ lại rơi thành vừa cười vừa khóc rời khỏi phủ Dạ vương.
Ôi... trái tim ta, thật đau đớn quá... hóa ra ta ngộ nhận hắn muốn ta bấy lâu, hóa ra do ta ảo mộng rồi.
Cơn mưa chợt đổ, đi trong màn mưa giá lạnh, tâm này hóa băng... tim nay đã chết nên tình ái vỡ tan. Ta giẫm lên nước mưa lẫn nước mắt bản thân thất thiểu mà cất bước đi.
Người ta nói ta ngốc.
Người ta nói ta quá thiện lương...
Người ta nói ta quá cao thượng...
Người ta nói ta quá độ lượng...
Đúng. Ta ngốc khi yêu hắn, ta quá thiện lương độ lượng với người hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-cho-vo-toi-doi-mat/3258313/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.