Sau khi Tuyết Diễm tỉnh lại đã thấy bản thân đang ở trong phòng, cơ thể cô vẫn đang truyền dịch. Cô mệt mỏi nhìn lên trần nhà, chợt nhớ đến Mặc Hoài Phong vẫn chưa tỉnh dậy liền rút kim ra và chạy về phía phòng phẫu thuật. Đúng lúc cô hầu nữ đang đi lên kiểm tra thấy cô chạy khỏi phòng thì nhanh chóng báo cho Châu Kì biết. Châu Kì, Tần Gia Bảo và cả Lãnh Quân đang ở sảnh nghe thuộc hạ báo cáo về việc xử lý đống rắc rối hôm qua thì cô hầu nữ đã nhanh chóng thông báo . Nghe xong cả ba bỏ hết mọi việc rồi đi thẳng lên phòng Mặc Hoài Phong đang nằm, nhìn thấy Tuyết Diễm đang ngồi cạnh Mặc Hoài Phong với gương mặt buồn rầu và tay cô đang chảy máu cho rút kim sai cách. Lãnh Quân đi về phía cô, cẩn thận xem xét lại tình hình của Mặc Hoài Phong rồi đi đến lấy dụng cụ y tế xử lý cổ tay đang chảy máu của cô nhanh đến mức cô không phản ứng kịp. - Chị dâu, chị đang mang thai song sinh và cơ thể đang yếu ớt chạy nhanh đến phòng bệnh không phải điều đúng đắn. Hiện tại chị cần được bồi bổ và nghỉ ngơi, Mặc Hoài Phong đã có Lãnh Quân này chăm sóc chu đáo rồi. - Không, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy. - Sao cả lão đại và chị dâu đều cứng đầu như nhau vậy? Được, tôi nhắc cho chị nhớ nếu chị ngất xỉu một lần nữa thì con của chị và lão đại sẽ không giữ được đâu. Nếu chị thật sự quan tâm đến lão đại và thai nhi thì ăn chút gì đó và nghỉ ngơi đi, tôi hứa với chị sau khi chị ngủ dậy thì lão đại sẽ tỉnh lại. - Được, tôi nghe cậu. Các cậu giúp tôi chăm sóc anh ấy. - Chị dâu yên tâm. Thấy Lãnh Quân khuyên được cô, Châu Kì và Tần Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm. Nữ hầu nhanh chóng đỡ cô về phòng rồi nhanh chóng mang thức ăn lên, Tuyết Diễm chỉ dùng một chén cháo nhỏ rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Sở dĩ cô nghe lời Lãnh Quân vì cô sợ bé con của cô gặp nguy hiểm rồi rời xa cô, Mặc Hoài Phong cũng rất yêu quý bé con, anh , nếu bé con xảy ra chuyện chắc chắn cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Nằm trên giường trằn trọc một lúc thì cô cũng chìm vào giấc ngủ, trong lúc ấy Mặc Hoài Phong cũng đã tỉnh. Nghe Lãnh Quân thông báo về tình trạng sức khỏe của cô khiến anh vô cùng lo lắng, nhưng vì chất độc chưa được đào thải hết và cô cũng đang nghỉ ngơi nên anh đành nghe lời Lãnh Quân chờ cho chất độc giải xong mới xuống giường. Khi Tuyết Diễm tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, cô rời giường với sự mệt mỏi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân rồi nhìn ra ngoài vườn thông qua ban công, chợt nhớ đến anh nên cô vội vàng cô đến phòng bệnh. Tuyết Diễm nhìn quanh một lúc cũng chẳng thấy Mặc Hoài Phong đâu nên vô cùng lo lắng, cô đi nhanh xuống nhà để tìm anh, vừa đến đại sảnh đã thấy Mặc Hoài Phong uy nghi ngồi giữa đám người Lãnh Quân, Châu Kì và Tần Gia Bảo không ngừng dặn dò và bàn kế hoạch. Nhìn thấy anh vẫn khỏe mạnh mọi buồn phiền lo lắng của cô như tan biến vào không trung. Đang bận rộn với suy nghĩ trong đầu thì Tần Gia Bảo đã lên tiếng nhắc nhở Mặc Hoài Phong. - Chị dâu. Vừa nghe Tần Gia Bảo gọi cô, Mặc Hoài Phong đứng dậy giao lại mọi việc cho Châu Kì rồi ung dung bước đến bên cô, bàn tay trái của anh nắm lấy tay cô, dắt cô về phòng. Vừa đóng cửa phòng Mặc Hoài Phong đã nhanh chóng hôn lên môi của Tuyết Diễm, nụ hôn chất chứa sự lo lắng, giận hờn và cả sự cưng chiều. Nụ hôn kéo dài đến khi mặt của cô đỏ lên vì thiếu dưỡng khí anh mới chầm chậm buông cô ra và ôm lấy cô. - Bà xã, em không nghe lời anh, không biết chăm sóc bản thân và bé con gì cả. Anh phải phạt em mới được.
- Em lo cho anh thôi mà. - Bà xã ngốc, những vết thương này có là gì đối với anh đâu. Chỉ là anh đau lòng khi em không chú ý đến sức khỏe của mình, mém chút nữa em và con gặp nguy hiểm rồi. Em có biết anh đã phải lo lắng như thế nào khi nghe Lãnh Quân nói về sức khỏe của em không? Anh phải phạt em như thế nào đây bà xã? - Dù sao em và con cũng không có gì nguy hiểm…nên…Anh… Chắc anh mệt rồi, anh mau nghỉ ngơi đi. - Bà xã em đừng đánh trống lãng. Bà xã à…anh đã ăn chay hơn 3 tháng rồi…khi nào em mới cho anh ăn mặn đây? - Ủa em nhớ nhà bếp đâu có nấu món chay bao giờ đâu? Mặc Hoài Phong nhìn cô vợ ngốc của mình thì bất lực, anh ghé nói nhỏ vào tai cô. - Anh muốn thịt em… Mặt của Tuyết Diễm đỏ lên, vô vội đẩy anh ra và đi nhanh vào nhà tắm. Mặc Hoài Phong thấy cô ngượng ngùng thì tâm trạng lại vô cùng vui vẻ, anh biết sức khỏe của cô không tốt, sẽ không chịu nổi dày vò từ anh nên anh luôn kìm chế du͙ƈ vọиɠ của bản thân. Anh cứ tưởng qua ba tháng thai kì thì anh không phải kìm chế nữa, ai ngờ đâu sức khỏe của cô vì chuyện anh bị thương mà giảm sút nghiêm trọng, kiểu này anh phải bồi bổ lại cho cô thật tốt mới mong được thỏa mãn nhu cầu. - Bà xã, em tính ở trong đó bao lâu vậy? Nhanh ra ngoài dùng bữa tối thôi. - Em…em ra ngay. Tuyết Diễm từ từ bước ra, Mặc Hoài Phong cũng nhanh đi đến ôm lấy cô vào lòng. - Ăn tối thôi bà xã, chắc em và hai cục cưng đã đói rồi. Nói rồi anh và cô đi xuống nhà ăn, vì vết thương băng bó nhẹ ở vai nên Tuyết Diễm không cho anh đút mà ngoan ngoãn gắp thức ăn cho mình và cho anh. Mặc Hoài Phong buộc phải kiêng các loại hải sản cũng như các loại thực phẩm không dùng được trong lúc trị thương nên anh chỉ có thể ăn cháo và một số món thanh đạm. Còn riêng Tuyết Diễm thì bị anh ép ăn từ món này đến món khác với lý do bồi bổ sức khỏe và tốt cho thai nhi. Dùng bữa xong, anh và cô lên phòng nghỉ ngơi, anh một mực muốn cô ngồi trong lòng mình rồi anh lợi dụng thời cơ hội hôn lấy bờ môi mềm mại ngọt ngào của cô. - Bà xã, em có muốn về Huỳnh gia không? - Ừm…có, bao giờ mình về vậy anh?
- Sáng mai anh đưa em đi rồi chiều mai chúng ta trở về nước D. - Ơ… sao gấp thế anh? Còn cuộc thi thời trang của Huỳnh thị thì sao? - Phong Quý mới báo với anh tập đoàn Ánh Dương cần anh đích thân kí kết hợp đồng với các tập đoàn khác. Còn cuộc thi của Huỳnh thị đã bị hủy từ 2 ngày trước rồi, chỉ có cô ngốc như em không cập nhật thông tin thôi. - Nếu anh bận rộn việc của tập đoàn thì ngày mai chúng ta quay về sớm luôn, dù gì em cũng còn nhiều cơ hội về Huỳnh gia mà. - Vợ ngốc, em đang mang thai không thể di chuyển bằng máy bay thường xuyên, giờ em không về là phải chờ bé cưng được một tuổi mới có thể trở về Huỳnh gia được. - Dù gì thì Huỳnh gia cũng đang bận rộn nhiều việc, em trở về lúc này sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người, thôi thì lần sau trở về cho thoải mái. - Vợ ngốc của anh hôm nay có chút trưởng thành rồi. - Sao anh cứ nói em ngốc hoài vậy?. - Vì em ngốc thật mà. - Anh… - Thôi thôi, anh xin lỗi, anh chỉ đùa một chút thôi. Giờ cũng trễ rồi, đi nghỉ ngơi thôi bà xã. Mặc Hoài Phong ôm Tuyết Diễm vào lòng, Tuyết Diễm cũng tìm chỗ quen thuộc mà dựa vào, khung cảnh êm đềm ngoài ban công như đang nhắc đến khoảng thời gian êm đềm phía trước của hai người. Sáng hôm sau, Mặc Hoài Phong và Tuyết Diễm ra sân bay dùng phi cơ riêng do Châu Kì sắp xếp trở về nước D. Ba người Châu Kì, Lãnh Quân và Tần Gia Bảo cũng đã có mặt từ sớm để tiễn hai người. Trên phi cơ riêng, Châu Kì đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo từ nội thất sang trọng đến thức ăn bổ dưỡng và vật dụng cần thiết. Sau nhiều giờ di chuyển thì phi cơ cũng đã đáp sân bay quốc tế của nước D. Phong Quý và Quân Kiên đã có mặt ở sân bay để đón Mặc Hoài Phong và Tuyết Diễm, khi nghe tin Mặc Hoài Phong trúng đạn thì Quân Kiên vô cùng lo lắng cho hai người, nhưng nhìn cô em gái vui vẻ cười đùa với Mặc Hoài Phong thì sự lo lắng đã tan biến từ lúc nào. Bốn người Mặc Hoài Phong, Tuyết Diễm, Quân Kiên và Phong Quý trò chuyện một lúc thì cũng đã về đến biệt thự Ánh Dương. Mặc Hoài Phong đưa Tuyết Diễm về phòng nghỉ ngơi rồi mới nhẹ nhàng đi thay đồ rồi mới cùng Quân Kiên và Phong Quý đi đến tập đoàn Ánh Dương bàn hợp đồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]