Nửa giờ sau, cuối cùng Thiển Thiển cũng mua được bánh trứng, cô vội vã lấy ra một cái đưa đến bên miệng cắn một miếng, vẻ mặt thỏa mãn của cô làm Lục Diệp không khỏi bật cười, nhưng lại không chú ý đến mưa phùn ở trên trời.
Chờ đến lúc cậu phát hiện ra, mưa phùn kéo dài đã biến thành mưa to rồi, trong nháy mắt quần áo trên người cậu liền ướt đẫm.
Tình trạng của Thiển Thiển cũng không thua gì cậu, cô phí công dùng hộp bánh che mưa trên đỉnh đầu, chạy ra chuẩn bị bắt xe. Nhưng trời mưa như thế này, không thể nói gọi taxi là có thể gọi được.
Đang ở trong nhìn Thiển Thiển đợi xe trong vòng hai ba phút, Lục Diệp vừa chú ý trạng thái của cô, vừa chú ý xem xung quanh có chỗ nào bán dù hay không, hiện giờ các cửa hàng đều thông minh rồi, cửa hàng bán quần áo cũng vậy, cửa hàng bán thức uống cũng vậy, đều trang bị ở trong cửa hàng một vài cái dù, đợi đến lúc mưa sẽ mang ra bán.
Không tốn nhiều hơi sức, Lục Diệp liền thấy được một cửa hàng có vẻ như có bán dù, cậu chần chừ nhìn Thiển Thiển, cô vẫn còn đứng ở ngã tư nhìn xung quanh. Lợi dụng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa hàng đó, nước mưa rơi trên mặt cũng không quan tâm, liền vội vàng nói: "Tôi muốn mua một cái dù."
Chủ cửa hàng nhìn về phía hàng dù ngoài trước chép miệng ý bảo Lục Diệp chọn một cái.
Lục Diệp tùy tiện cầm lấy một cái dù để thử sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/3225952/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.