"Không về nhà sao?!" Giọng nói của Nhạc Kỳ Sâm ở đầu kia của điện thoại chợt cất cao thêm vài đề xi ben, nhưng anh đè lại giọng nói rất nhanh, "Vì sao lại không về nhà? Thiển Thiển, có phải em xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Thiển Thiển im lặng một chút, nói: "Em có thể nói cho anh biết, nhưng mà, nhưng mà anh tuyệt đối không nói với mẹ và cha nha..........."
Nghe Thiển Thiển nói như vậy, Nhạc Kỳ Sâm bắt đầu lo lắng: "Vì sao không thể nói cho cha và mẹ? Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cái tên Lục Diệp kia........."
"Chuyện này không liên quan đến lớp trưởng!" Nhạc Kỳ Sâm có thái độ thù địch với Lục Diệp rõ ràng như thế làm cho Thiển Thiển có chút giận, "Lớp trưởng là người đứng đắn, sao anh có thể nghĩ cậu ấy là người xấu được chứ?"
Dự thính Lục Diệp:..........Mình giống như người không biết tại sao lại được mang danh người tốt?
Nghe thấy Thiển Thiển tức giận, Nhạc Kỳ Sâm ngừng nói một chút, không tình nguyện nói thêm: "Anh chỉ là lo lắng cậu ta làm gì em thôi mà......Em vẫn còn chưa nói cho anh biết vì sao tối nay em ở lại đó đấy?"
"Vậy thì trước tiên anh phải đáp ứng với em là nhất định không được nói cho cha và mẹ biết."
"Được, được, được anh đồng ý với em."
"Thật ra là, em đã làm mất quà sinh nhật mà cha tặng rồi....." Giọng nói của Thiển Thiển trở nên chần chừ, kể đầu đuôi câu chuyện cho Nhạc Kỳ Sâm nghe.
".........Anh còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/3225942/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.