Chỉ thấy cậu ngồi xổm xuống loay hoay với đống củi trong chốc lát, bó củi bèn bốc khói lên, cũng bắt đầu cháy rừng rực.
Thiển Thiển mở to hai mắt nhìn kĩ thuật chưa từng được thấy qua, cũng không có nhìn thấy lớp trưởng cầm bật lửa mà...Xuất hiện nha, bó củi này sao lại được đốt cháy rồi vậy?
Lục Diệp không chú ý đến ánh mắt nghiên cứu của Thiển Thiển, nhìn lửa đã cháy lên rồi, Lục Diệp đứng lên cởi quần áo của mình ra, rồi nói với Thiển Thiển: "Cởi quần áo ra."
"Cởi, cởi quần áo?!" Thiển Thiển ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng thay đổi, cô bám vào cổ áo của mình, lắp ba lắp bắp nói: "Cởi, cởi quần áo làm gì?!"
Lúc nói chuyện thì Lục Diệp đã cởi áo khoác của cậu ra xong rồi, cậu nhìn khuôn mặt đang sợ hãi của Thiển Thiển, trầm mặt một chút, đi một bước về phía Thiển Thiển.
Đã làm tinh thần của Thiển Thiển phấn chấn lên "vèo" một cái liền bắn ra xa đến hai ba bước, bộ dạng giống như con mèo đang xù lông, cặp mắt trợn tròn nhìn Lục Diệp chằm chằm, rất có tư thế "Cậu không nói rõ ràng cho tôi biết thì đừng mong đến gần tôi nửa bước."
Lục Diệp dở khóc dở cười nói: "Mình chỉ muốn cho cậu cởi quần áo ra hong cho khô thôi mà."
"Không, không cần!" Thiển Thiển nói không cần nghĩ ngợi: "Mặc, mặc ở trên người cũng có thể hong khô mà....."
"Cậu không sợ sau này sẽ bị phong thấp sao?" Lục Diệp hỏi, "Cậu mặc quần áo ướt sũng ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/3225924/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.