Cứ như vậy, ngay cả Giang Đường nhìn Lục Diệp không thuận mắt cũng cảm thấy may mắn khi mình không đuổi cậu ta đi, các cô mang nhiều đồ ăn đến như vậy, ăn có thể không khát nước sao? Nếu không phải còn có Lục Diệp nhớ mà mang nước theo, thì nhóm các cô không phải sẽ đi uống những giọt sương trên lá cây rồi sao?
Thấy Thiển Thiển dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, Lục Diệp buồn cười, cậu cầm hộp sữa chua đưa qua đưa lại, đụng hộp sữa chua vào mặt Thiển Thiển một cái, sau đó lại buông ra, dừng lại trước mặt Thiển Thiển.
Thiển Thiển lặng đi một chút, kinh ngạc nói: "Cho, cho mình hả?"
Cô nghĩ là đãi ngộ của cô hẳn là một trong bốn bình nước suối kia mới đúng......
"Đưa cho cậu." Lục Diệp gật gật đầu, cuối cùng cũng gạt bỏ được một chút nghi ngờ kia của Thiển Thiển.
Thiển Thiển đưa tay nhận, hết sức cảm động mà nói: "Cảm ơn lớp trưởng vạn năng."
Ban đầu Lục Diệp dự định là giả vờ lơ đãng lúc Thiển Thiển nhận lấy hộp sữa nhưng chỉ một câu nói này của cô đã làm cho đầu ngón tay của cậu cứng lại rồi, lúc này phát hiện ra cử động này của mình cậu mới nhận ra rằng Thiển Thiển vừa mới đặt cho cậu một biệt danh, nhất thời giở khóc dở cười.
Cậu có chút tiếc nuối thu tay về, tùy ý chỉ chỉ hàng nước suối với bọn Giang Đường, ý muốn nói là: tự mình lấy đi.
Biết được là mình không có khả năng được ưu đãi "Giao hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/3225922/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.