Thiển Thiển đang trong trạng thái ngây người rốt cuộc cũng có phản ứng. Cô nghiêng người một chút, liền dùng bả vai đỡ lấy đầu Lục Diệp đang đổ xuống, cô di chuyển bước chân không quá vững chắc, miễn cưỡng đỡ được Lục Diệp, đỏ mặt, lắp bắp giải thích: “Lớp, lớp trưởng cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy không phải cố ý... Cậu ấy chạy quá mệt mỏi, cũng, cũng, cũng không đứng được, mình... Mình đỡ cậu ấy, mới, mới có thể, mới có thể...”
Mới có thể để cho cậu ấy chôn mặt vào ngực của mình. Làm sao có thể nói ra những lời này đây!!
Nghe Thiển Thiển nói lắp giải thích, lửa giận của Giang Đường mới hạ xuống một chút, cô nghi ngờ quan sát Lục Diệp đang dựa vào trên người Thiển Thiển.
Mặt của cậu ta đỏ bừng khác thường, hai mắt nhắm chặt, hô hấp dồn dập, trên trán còn phủ một lớp mồ hôi mỏng, tay chân cũng mền nhũn nằm bò ra, vừa nhìn đã biết là phản ứng do hoạt động quá sức.
Nhìn phản ứng này của cậu ấy, hơn nữa lúc trước mình và hai người Hạ Văn, Lâm Nhược Vân cũng đã có dự đoán nên sự hoài nghi trong lòng Giang Đường đã tan đi một nửa. Dù sao biểu hiện của Lục Diệp trên sân thi đấu như thế nào thì mọi người đều đã quá rõ ràng.
... Cho nên quả nhiên là để cho Thiển Thiển coi trọng mình đến ngay cả mạng cũng không cần chứ gì? Lớp trưởng, ngày thường cậu là nam thần cao ngạo lạnh lùng như vậy, không ngờ cậu cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/3225911/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.