Thật là không mở bình thì không biết trong bình có gì.
Chuyện cười lại bị nhắc tới làm cho Lục Diệp vừa buồn cười vừa tức giận, trừng mắt với Thiển Thiển một cái, chỉ là cái nhìn này so với lúc trừng mắt với nhóm Giang Đường Hạ Văn, lực sát thương bị yếu đi không chỉ một hai phần.
Thiển Thiển le lưỡi một cái, vì không muốn vì như vậy mà bị lớp trưởng ghi hận lên mình, vội lấy lòng nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nhanh đi mua đồ cho Tướng quân và phu nhân, cậu định mua gì cho bọn họ?”
Một câu “chúng ta” liền dễ dàng lấy lòng được Lục Diệp, cậu vui vẻ “ừ” một tiếng, trả lời: “Chuồng chó. Tới nói đây lâu như vậy, hai chúng nó luôn phải ngủ trên sàn ở phòng khách. Mình cảm thấy cũng nên làm cho chúng nó một cái chuồng; còn có đồ chơi nữa; không gian của ngôi nhà tlúc trước không đủ, muốn cùng chúng nó chơi ném đĩa sắt cũng phải chạy đến bãi đất trống của khu phố bên cạnh. Bây giờ thì tốt rồi, có thể chơi cái này ở trong sân với bọn chúng, còn có đồ ăn vặt, trước kia mình cùng… mẹ của mình thường mua cho bọn chúng một chút đồ ăn vặt, nhưng bây giờ bố của mình không cho phép mình cho chúng nó ăn đồ ăn vặt nữa, hơn nữa ở xung quanh nhà mình cũng không tìm được chỗ bán đồ ăn vặt cho thú cưng, cho nên mình định lén cất giấu một ít chờ tới lúc dẫn chúng ra ngoài đi dạo sẽ lén lút cho chúng ăn, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/3225903/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.