Lục Diệp quay đầu nhìn, khẳng định hôm nay Nhạc Kỳ Sâm không đi với cô, thắc mắc hỏi: "Anh trai cậu đâu? Hôm nay không về cùng cậu à?"
"Anh ấy đang ở phòng giáo viên, có một số chuyện cần làm ở đó, nên mình về trước." Thiển Thiển vừa đi vừa nói.
Nghe cô nói vậy, Lục Diệp không nghĩ gì mà chạy theo sau, nói: "Vậy để mình tiễn cậu về nhà."
"Hả?" Thiển Thiển ngừng bước chân, "Vì sao?"
"Không phải cậu hay lạc đường à?" Lục Diệp hỏi ngược.
"Nhưng mình vẫn nhớ đường về nhà." Thiển Thiển bĩu môi nói.
Lục Diệp không trả lời, xoa xoa đầu cô, nói: "Đi thôi."
Thái độ anh kiên quyết như vậy khiến Thiển Thiển không tiện từ chối, cũng gật đầu tiếp tục đi.
"Ấy ——! Chờ mình với, hai người đừng bỏ mình lại chứ." Diệp Trạch Phong đang ngẩn người ở đó, không ngờ chẳng ai chú ý, vội vã đuổi theo.
Do không có thời gian, nên Thiển Thiển bước rất nhanh, nhưng so với chân dài của Lục Diệp vốn chẳng là gì, anh dễ dàng bắt kịp bước chân của cô.
Dù thế, nửa đường Thiển Thiển vẫn nhận được điện thoại của mẹ ——
"Ủa? Thiển Thiển, sao con chưa về? Mười phút trước mẹ có gọi cho anh con, nó nói con đã đi được một lúc rồi, sao chậm vậy con?" Vừa bắt điện thoại đã nghe được giọng lo lắng của mẹ.
"Con về liền đó mẹ. Vừa rồi có chút chuyện nên bị trễ..." Thiển Thiển bắt đầu giải thích chuyện xảy ra cho mẹ cô.
Để tránh bị tình nghi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/3225895/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.