Lúc này Lục Diệp mới phát hiện hôm nay cô mang một đôi giày mới, đôi giày da màu trắng thấp cổ có dây buộc, phía trên còn thêu hoa văn cổ, thật sự nhìn rất đẹp.
Rõ ràng buổi sáng vẫn thấy cô mang giày Cavans vẽ tay như thường ngày mà. . . . Lục Diệp thầm nói.
Thấy Lục Diệp chú ý tới giày của mình, Thiển Thiển nói: "Là ba mình mới mua cho mình khi đi công tác, gửi chuyển phát nhanh về, sáng hôm nay mới đến. Buổi trưa mang thử một chút, giày rất vừa chân, chỉ là không ngờ lại cọ xát chân nhiều như vậy, chỉ từ nhà tới trường học, giống như cọ xát mất một lớp da, đi bộ có chút đau."
"Thì ra là như vậy." Lục Diệp gật đầu một cái, đứng thẳng người lên nhìn một cái, giống như phát hiện vật mình cần, liền kéo Thiển Thiển ngồi lên ghế ở bên cạnh, anh nói, "Cậu cởi giầy ra đi."
"Hả? Cởi ra làm gì?" Thiển Thiển nháy mắt mấy cái, "Chẳng lẽ cậu muốn để mình đi chân không về hả?"
"Không phải, cậu phải đi về, làm sao mình có thể để cho cậu đi chân không về được?" Lục Diệp có chút dở khóc dở cười, đừng nói trên đường sẽ có vật gì bén nhọn hay không, liền chỉ cần đường đi bộ trên vỉa hè nhấp nhô là chân của Thiển Thiển có thể không chịu được rồi, "Cậu cởi giày ra, trước tiên mình giúp cậu làm rộng nó ra một chút, có lẽ cậu sẽ cảm thấy khá hơn một chút."
"Ôi." Thiển Thiển kinh ngạc trợn to hai mắt, "Ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/3225890/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.