Chạy mãi, chạy mãi cũng không thoát được số phận đã định sẵn. Lâm Hiên cũng nghĩ thông suốt hơn, cô biết dù gì mình cũng không sống được bao lâu, coi như chấp nhận số phận mà chính cô đã giành lấy từ tay của cô ấy.
Về nhà trong khi trời đã tờ mờ sáng, cô chỉ thấy nơi đây không còn hơi ấm chỉ còn một khoảng không rộng lớn, cô đứng dưới phòng khách ngước nhìn lên lầu hai nơi hai con người cô xem như cha mẹ thật sự của mình đang ngon giấc sau khi đứa con gái của họ không về cả đêm. Nhẹ nhàng đi lên phòng, khép cửa lại và nằm lên giường tự ép bản thân mình ddi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, một bàn đầy thức ăn được dọn lên từ lâu nhưng không người nào động đủa, họ trầm mặt mọi người mõi người một suy nghĩ của riêng mình. Người lên tiếng trước là mẹ cô
- Con đã suy nghĩ kĩ chưa? Chuyện con nói sẽ đồng ý là thật không?
Lâm Hiên chỉ biết cười nhẹ
-Con nói thật, dù sao....à mà thoi, mọi chuyện mẹ cứ làm theo ý mình đi. Chỉ cần báo trước với con ngày tổ chức hôn lễ. Con no rồi, con xin phép đi trước.
Lâm Hiên xin nghỉ một tuần cô muốn đi du lịch cho đầu óc được thư giãn. Cô muốn đến Pháp, đất nước lãng mạn ấy nơi cô từng ao ước sẽ được tổ chức hôn lễ ở đó với người mình yêu. Cô kéo hành lý lên máy bay và bay thẳng tới Pháp
Chuyến bay an toàn hạ cánh xuống đất nước thơ mọng nơi đây, kì nghỉ của cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xuyen-khong-may-man/177735/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.