Không thể nói thành lời
Rèm cửa rất dày, ánh trăng không lọt vào được.
Trong phòng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đối phương.
Cả hai đều đang trải qua những hoạt động tâm lý mãnh liệt.
Lý Lạc Lạc sờ sờ hai má, lấy hết dũng khí, lần tìm cổ tay Hàn Giang, rồi trườn qua.
Cánh tay lộ ra ngoài áo của anh rất nóng.
Giống như cảm giác ngày xưa đi xông hơi, nằm úp mặt trên đá xông hơi vậy.
Tim cô đập như trống.
Hàn Giang không dám có động tác quá lớn, tay trái bên cạnh giường siết chặt eo cô.
Để tránh lại xảy ra tai nạn.
Lý Lạc Lạc khẽ dò dẫm, tìm thấy khóe môi Hàn Giang, rồi nhẹ nhàng hôn lên.
Hương thơm của cô gái hòa quyện với mùi bạc hà the mát của kem đ.á.n.h răng.
Có một sự gây nghiện khó tả.
Một mùi hương khó có thể cai được.
Người chủ động trước là cô.
Dần dần, người nắm giữ quyền chủ động là anh.
Yết hầu anh khẽ động.
Giọng anh khàn khàn.
“Được không em?”
Lý Lạc Lạc đã chuẩn bị kỹ càng, lật người một cái, lăn lên giường.
Hàn Giang thấy cô lăn xuống, thoáng chút thất vọng.
Trong chăn vang lên tiếng sột soạt.
Cô ngồi dậy, cởi bỏ quần áo, cởi bỏ quần.
Bóng tối đã tiếp thêm cho cô đủ dũng khí.
Cô như một con sư tử nhỏ, c.ắ.n xé, kéo xé quần áo của đối phương, nhưng nó vẫn không hề suy chuyển.
Trong khi cô không nhìn rõ, mặt Hàn Giang càng đỏ hơn.
đỏ bừng đến tận mang tai, lan xuống cả gáy.
Mọi nơi cô chạm vào đều là làn da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xui-xeo-va-ong-chu-lanh-lung/4795462/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.