Hoa Hảo Nguyệt Viên
Hai người trở về nhà.
Lý Lạc Lạc vào nhà trước, thay giày xong.
Đang định đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Thì bị Hàn Giang, người vừa thay giày xong ở phía sau, gọi lại.
“Lý Lạc Lạc, tôi tặng cô một món đồ nhỏ.”
Lý Lạc Lạc đứng lại: “Gì vậy?”
Hàn Giang đã tặng cô một mặt dây chuyền vàng hình chú heo nhỏ, cô vẫn chưa nghĩ ra nên đáp lễ món gì cho phù hợp.
Bây giờ lại nhận đồ của anh, có vẻ không hay cho lắm…
Lý Lạc Lạc vẫn đang ngẩn người, Hàn Giang đi đến bên cạnh cô, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi quần.
Hộp mở ra, một con cóc bằng ngọc bích? Lý Lạc Lạc: ???
Mặc dù con cóc được chạm khắc rất đáng yêu…
Lại còn ngậm một đồng tiền.
Đó còn là ngọc băng chủng, chỗ màu xanh nổi bật ở phần mông.
Chú cóc nhỏ to khoảng ba phân, cầm trong lòng bàn tay rất nặng, mát lạnh, màu sắc ấm áp.
Tổng thể trông rất đẹp…
Nhưng!
Tại sao lại tặng mình một con cóc?
Hả?
“Hàn Tổng… anh… tại sao lại muốn tặng tôi một con cóc ghẻ?”
Lý Lạc Lạc ngừng lại: “Có phải… lúc tôi tức giận trông rất giống con cóc ghẻ không???”
“Không phải.”
“Vậy tại sao lại muốn tặng tôi cóc ghẻ?”
Đầu óc Lý Lạc Lạc đang bay bổng.
“Hàn Tổng… ý của anh là, tôi là cóc ghẻ, muốn ăn thịt con thiên nga lớn là anh!”
Cô hơi hơi giận rồi nha!
Hơi tức rồi đó!
Người theo đuổi cô là đối phương mà!
Đâu phải cô bám riết không buông đâu!
Hừ!
Ơ.
Khoan đã, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xui-xeo-va-ong-chu-lanh-lung/4795455/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.