Một chút thờ ơ? Trần Trừng như ý nguyện nằm trên giường của Lý Lạc Lạc, không phải Lý Lạc Lạc muốn cô ấy nằm, mà là Lý Lạc Lạc đ.á.n.h không lại Trần Trừng.
Trần Trừng tuy nhỏ tuổi hơn Lý Lạc Lạc, nhưng hành động lại dũng mãnh không giống một cô gái nhỏ.
Quả nhiên không hổ danh là tiểu bá vương nổi tiếng trong khu quân đội ngày trước.
Hai người nằm trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ lờ mờ chiếu sáng căn phòng.
Trần Trừng hỏi Lý Lạc Lạc, “Chị có sở thích gì không?”
Bỗng nhiên có thêm một người không quen thuộc bên cạnh, Lý Lạc Lạc không ngủ được.
“Không có việc gì quá thích.”
“Hả? Không có gì hết sao? Ví dụ như viết viết vẽ vẽ, nghe nhạc, tập quyền anh, hay là nuốt sống ếch gì đó?”
Trần Trừng nói một cách nghiêm túc.
Đồng tử của Lý Lạc Lạc đang giãn ra, câu cuối cùng là gì?
Nuốt sống ếch?
Cái này hình như không ổn lắm…
“Không ăn chín được sao?” Lý Lạc Lạc cũng rất nghiêm túc.
Ăn sống chắc không ngon lắm nhỉ.
Ý định ban đầu của Trần Trừng là hỏi từ sở thích bình thường đến sở thích đặc biệt.
Bị Lý Lạc Lạc hỏi ngược lại như vậy, cô ấy cũng suy nghĩ kỹ hơn, nuốt trực tiếp ếch sống quả thật không tốt lắm.
“Vậy thì ăn chín đi.”
Lý Lạc Lạc chợt nhớ đến lẩu ếch đầu cá, ếch nướng, ếch om vàng, ếch khô cay…
Cô đang chảy nước miếng.
“Vậy… tôi thật sự rất thích ăn ếch.”
Đêm tối đen tĩnh mịch không một tiếng động.
Một chút tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xui-xeo-va-ong-chu-lanh-lung/4795402/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.