Muốn trâu già gặm cỏ non à? Ông chủ khu nhà máy phải dùng hết sức mới kéo được Côn Bối lại, hai bảo vệ vội vàng đỡ bà cụ dậy.
Hàn Giang xách Lý Lạc Lạc lên như xách bắp cải, xem cô có bị thương chỗ nào không.
May mà, thời tiết sáng tối se lạnh, Lý Lạc Lạc mặc một chiếc áo khoác jean.
Ngoại trừ chiếc áo khoác jean bị mài đến bạc màu.
Không có vấn đề gì lớn.
Con Poodle khổng lồ ngẩng cao đầu đứng bên cạnh bà cụ, liếc nhìn Côn Bối một cách khinh bỉ.
Thằng ranh nhà mày, còn muốn làm gì tao?
╭(╯^╰)╮
Ông chủ khu nhà máy hỏi Lý Lạc Lạc và bà cụ có sao không, cả hai đều nói không sao.
Bà cụ dắt con Poodle khổng lồ, mặt tái mét rời đi.
Thật kích thích, thật kích thích.
Thật không ngờ, lúc về già, lại còn có thể ngồi xe kéo ch.ó bằng đệm thịt người.
Lý Lạc Lạc đứng cạnh Hàn Giang, trông thật buồn cười.
Tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch.
Hàn Giang mặt mày đen sịt đưa cô về nhà thay rửa.
Lý Lạc Lạc thấy mình thật oan ức, đâu phải cô tự chủ động đi tìm chó.
Là ch.ó cứ nhất quyết tìm cô.
Mèo con Kute
Hàn Giang không nói gì, nghe cô lải nhải suốt cả đoạn đường.
Vừa bực vừa bất lực.
Côn Bối khỏe như vậy, cô hoàn toàn có thể buông tay, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Về công ty ăn cơm không kịp rồi, Hàn Giang ở nhà làm đồ ăn cho Lý Lạc Lạc.
Vừa nãy còn khóc thút thít, giây sau đã ăn ngon lành.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xui-xeo-va-ong-chu-lanh-lung/4795400/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.