Trung thu
Hàn Giang nhìn bức ảnh Lý Lạc Lạc gửi tới, cảm thấy hơi lạ, "đủ ăn" là sao? Anh gửi một dấu hỏi qua.
Lý Lạc Lạc hồi âm.
【Lý Lạc Lạc: Đặc sản em mang từ nhà về cho anh đó, không cảm động à?】
Hàn Giang không hiểu tại sao mình phải cảm động, anh không thích làm phiền người khác, cũng không thích nhận thiện ý từ người khác.
Giữa đồng đội thì khác, nên anh sẽ nhận những thứ họ mang cho.
Hướng Văn Bân đối với anh cũng là một trường hợp đặc biệt, những thứ Hướng Văn Bân đưa Hàn Giang đều nhận.
Còn lại, dù là đồ do công ty đối tác tặng, anh cũng không giữ lại, mà chuyển tay cho người khác.
Ngô Vũ Bình trước đây cũng tặng anh rất nhiều thứ, cuối cùng thì hoặc là Ngô Vũ Bình tự mang về, hoặc là Hướng Văn Bân nhận lấy.
Dần dà, Ngô Vũ Bình không còn tặng đồ cho anh nữa.
Không muốn tấm lòng tốt của mình bị lãng phí, cũng không muốn những món đồ cô tỉ mỉ chọn lựa bị lãng phí.
Theo Ngô Vũ Bình, dù sao cũng là tặng, chi bằng trực tiếp tặng cho Hướng Văn Bân chẳng phải tốt hơn sao!
Không cần anh phải chuyển tay nữa!
Ngô Vũ Bình đối với Hàn Giang quả thực vừa tức vừa hận, nhưng trớ trêu thay, cô lại không thể kiểm soát trái tim mình, cứ khăng khăng thích anh.
Thích một người, quả nhiên là chẳng có lý lẽ nào có thể giải thích được.
Hàn Giang nhìn tin nhắn Lý Lạc Lạc gửi tới, rơi vào im lặng một lát.
Anh tự kiểm điểm một hồi.
Rồi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xui-xeo-va-ong-chu-lanh-lung/4795389/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.