Giải thưởng lớn là sáu thùng nước kim ngân hoa.
Lý Lạc Lạc bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ, đây là giải thưởng lớn kiểu gì chứ!
Cũng không ăn được.
Sự ghét bỏ của cô lọt vào mắt mọi người, Ngô Vũ Bình bật cười không nói nên lời.
Cô ấy nhận ra, Hàn Giang đang cố gắng bám lấy cô gái nhỏ, còn cô gái thì chẳng hề hứng thú với anh.
Thậm chí còn có chút ghét bỏ.
“Có thể đổi phần thưởng khác không?”
Ví dụ như đồ ăn chẳng hạn.
Lý Lạc Lạc vẫn còn băn khoăn về chuyện này.
Hàn Giang thản nhiên lên tiếng, “Trừ đồ ăn ra, cái gì cũng được.”
Cô vừa mới hết đau răng chưa được bao lâu đã lại nghĩ đến chuyện ăn uống. Hôm nay ăn tiệc nướng xong, chắc lại bị nóng trong người.
Đúng là chưa thấy đủ đau khổ.
Trừ đồ ăn ra, cái gì cũng được, câu nói này như một tiếng sét đ.á.n.h ngang tai, giáng thẳng vào trái tim bé nhỏ của Lý Lạc Lạc.
Hàn Giang bây giờ trong mắt cô, chẳng khác gì bà mẹ kế độc ác trong truyện Bạch Tuyết.
Quá độc ác!
Lý Lạc Lạc có chút nản lòng, lời Hàn Giang nói trước mặt mọi người chắc chắn là thật, vậy thì giải thưởng kia có hay không cũng chẳng khác gì.
Cô cũng không thèm nữa.
“Không cần đâu, tôi cũng không muốn giải thưởng lớn gì nữa cả!”
Lý Lạc Lạc không giấu được cảm xúc của mình, sự thất vọng lộ rõ, hoàn toàn không thể che giấu.
Hướng Văn Bân trêu chọc, “Trừ đồ ăn ra cái gì cũng được, cô có thể đòi tiền mà, có tiền cũng mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xui-xeo-va-ong-chu-lanh-lung/4795386/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.