Chân cẳng Lý Lạc Lạc vừa mới lành lặn chưa được bao lâu, đúng lúc đó, mít trên cây ven đường đã chín.
Cán bộ đô thị và bảo vệ khu chung cư đang hái xuống, lo sợ làm rơi trúng người đi đường.
Chuyện ăn trái cây miễn phí thế này, sao có thể thiếu Lý Lạc Lạc được.
Bảo vệ nhìn thấy Lý Lạc Lạc tan làm về, liền gọi cô từ xa.
Nói đi cũng lạ, viên cán bộ đô thị trẻ tuổi đã bắt chuyện với Lý Lạc Lạc lần trước, từ đó về sau không còn xuất hiện quanh khu chung cư nữa, như thể đã chịu một cú sốc lớn.
Lý Lạc Lạc chạy nhanh đến dưới gốc cây, nhận lấy dây buộc nhựa mà bảo vệ đưa, rồi xếp hàng theo đám đông.
Mít không mất tiền, nhưng cần tự về tách vỏ.
Bà cụ phía trước đã buộc ba quả, kéo về nhà.
Bảo vệ thấy mọi người đều lấy hai ba quả, nên đưa cho Lý Lạc Lạc bốn quả.
“Người trẻ tuổi lấy nhiều một chút không sao đâu.”
Lý Lạc Lạc kiên quyết từ chối, “Tôi không mang nổi.”
“Để cậu nhóc nhà cô mang về.” Cậu nhóc mà bảo vệ nói chính là Hàn Giang.
Lý Lạc Lạc phủ nhận, “Anh ấy không phải người nhà tôi, chúng tôi chẳng có quan hệ gì.”
Bảo vệ ngẩng đầu nhìn Lý Lạc Lạc một cái thật kỹ.
“Cô hay ngồi xe của cậu ấy mà, nếu không thân thì sao lại đi nhờ xe chứ? Thôi được rồi, ăn hết đợt này phải đợi đến năm sau đấy.”
Đồ cho không mà cũng không lấy, thật là.
Bảo vệ bất chấp sự phản đối của Lý Lạc Lạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xui-xeo-va-ong-chu-lanh-lung/4795380/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.