Một giờ chiều.
"Nhân Hạo, Nhân Hạo, nên rời giường!" Nghe tiếng kêu la, Xa Nhân Hạo từ trong giấc mộng tỉnh lại, hắn lật người kéo cô gái bên cạnh.
"A! NhânHạo, anh ở đây làm gì? Ghét." Giọng nói của cô gái khiến người đàn ôngđang lúc nửa tỉnh nửa mê nhíu mày. Tiếng Hàn? Cẩn khi nào thì nói tiếngHàn đây ?
Mở mắt, Xa Nhân Hạo giật mình từ trên giường ngồi dậy.
"Phác Vấn Thấm? Tại sao là cô?"
"Tôi? Đương nhiên là tôi! Môn chủ nói thời gian anh lưu lại Pháp quá lâu, tôi liền xung phong nhận nhiệm vụ nhắc nhở anh trở về nước." Phác Vấn Thấmhoàn toàn không để ý giọng điệu anh không tốt, ngược lại cười kiều diễm, người còn theo dính sát thân thể hắn. Nhân Hạo đứng lên, cự tuyệt côđến gần. Anh tiện tay cầm lên một cái quần dài mặc vào, sau đó đi rakhỏi phòng.
"Cô vào bằng cách nào, có người giúp cô mở cửa?" Từphòng bếp đi tới phòng khách, Xa Nhân Hạo cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cẩn.
"Không có a! Lúc tôi tới, cửa lớn kia đã mở, tôi còn đang suy nghĩ, anh tại sao không đóng cửa!"
Phác Vấn Thấm tự nhảy xuống giường. Cẩn vừa rời đi, cô liền đem bộ áo ngủhấp dẫn trên người kia thay ra. Nếu để cho Xa Nhân Hạo phát hiện cô dùng mưu kế đuổi cô gái kia đi, cô có thể nguy rồi.
"Phải không?" XaNhân Hạo hoàn toàn không tin tưởng lời của cô. Phác Vấn Thấm là con gáicủa một đại lão bên trong Tông Nham môn, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh , liền quyết tâm bám lấy anh không tha, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xinh-dep-cua-mon-chu/10118/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.