Chương trước
Chương sau
Vài ngày sau, trong lúc Mộng Hoàn đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra khung cửa sổ vì thiếu ý tưởng thì đột nhiên... cô bạn thân của cô ấy là Hồ Sơ Hạ lại gọi đến.

Reng! Reng! Reng!

- Alo! Sao vậy? Bây giờ cũng đã trễ rồi, không ngủ hay sao mà lại gọi cho mình thế?!

Trong điện thoại vang lên tiếng nhạc vô cùng ồn ào, hình như cô bạn thân đó của cô đang ở chỗ rất đông người, rồi... còn có tiếng khóc "hu hu hu" nữa.

- /Hu hu hu hu!! Mộng Hoàn, mình buồn quá đi mất, hôm nay mình và người yêu lại cãi nhau nữa rồi. Anh ấy nói mình bướng bỉnh, còn đòi chia tay mình nữa cơ!! Bây giờ cậu có thể đến đây an ủi mình không?/

Lại vậy nữa rồi, bọn họ thường xuyên cãi nhau lắm, cũng không biết là đã đòi chia tay bao nhiêu lần rồi nữa, nhưng đến cuối cùng vẫn là "gương vỡ lại lành". Ấy mà... bạn trai của cô nàng Hồ Sơ Hạ này cũng hay thật, sao anh ta lại có thể chịu nổi tính cách của cô ấy nhỉ?

- Ừm... bây giờ sao? Đã mười một giờ khuya rồi!! Mà cậu đang ở đâu thế? Nghe ồn ào quá!

Vì Tưởng Mộng Hoàn là một cô gái ngoan nên bình thường thì cô sẽ chẳng bao giờ ra ngoài vào giờ này đâu.

- /Mình đang ở quán bar đây này! Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu đến nhanh nha! Mình buồn chết mất!!/

Mộng Hoàn còn chưa kịp nói gì thì... bên kia đã tắt máy.

Tút! Tút!

- Quán bar? Một đứa con gái như cậu ấy lại đi đến nơi đó một mình sao???

Mộng Hoàn chưa từng đến quán bar bao giờ nên mới đầu có hơi do dự, nhưng... vì lo cho đứa bạn thân của mình nên cô vội vàng thay đồ rồi đi đến đó ngay lập tức, nhanh đến mức không thể nhanh hơn.

...----------------...

Bước vào quán bar, cô cảm thấy đây là một bầu không khí mới lạ. Nó ồn ào, náo nhiệt, vô cùng vui vẻ, thậm chí là có những cô gái phóng khoáng, táo bạo đến đáng sợ. Tuy là cô cũng không ghét nơi này, nhưng... đây không phải là nơi mà cô nên đến và vốn dĩ nó cũng chẳng phù hợp với một cô gái ngoan như cô tí nào.

Vào một lúc thì cô có tò mò và thích thú, nhưng lâu dần thì cô lại cảm thấy rất khó chịu. Song, cô nhanh tay gọi điện cho cô bạn, phải tìm cô bạn đó của cô cho thật nhanh rồi thoát ra khỏi chốn hỗn độn này.

- Cậu ở đâu vậy? Mình tìm hoài mà không thấy!!

- /Cậu đi lại quầy là thấy mình ngay thôi!/

Tút! Tút!

- Lại tắt máy!!!

...----------------...

Cuối cùng thì Mộng Hoàn cũng đã tìm được nhỏ bạn, chỉ là... hiện tại cô ấy đang say bỉ tỉ còn khóc lóc nữa chứ. Có gọi thế nào cũng không chịu về.

- Này! Về đi, chúng ta cùng về, cậu say lắm rồi đấy!

- Mình không về! Mà này! Mình kêu cậu đến đây là để an ủi mình cơ mà, sao cậu cứ thúc giục mình vậy??!



Mộng Hoàn cũng hết cách, chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành cô bạn thân đáng ghét này.

- Thôi! Thôi! Không sao đâu! Anh ta chắc là giận quá mới nói thế, cậu đừng có suy nghĩ nhiều quá! Cậu nói xem, cậu đáng yêu, xinh đẹp thế này, khi chia tay rồi thì anh ta có tìm ra người thứ hai hay không. Yên tâm, sớm muộn gì anh ta cũng xuống nước xin lỗi cậu thôi!!

Nhưng không hiểu sao cô càng dỗ thì cô ấy lại càng khóc lớn, bướng bỉnh không chịu nghe, thế bảo sao anh người yêu kia không bực mình cho được chứ!

- Nhưng anh ta còn quát mình, còn nói muốn chia tay với mình nữa kìa! Hừ! Đã vậy thì yêu đương gì nữa chứ! Chắc anh ta bắt đầu chán mình rồi, chê mình nhõng nhẽo bướng bỉnh chứ gì!! Ồ! Mình hiểu rồi Mộng Hoàn, chắc là do anh ta đã có con khác rồi mới muốn tìm cớ! Thế được thôi! Chia tay thì chia tay, mình cần anh ta hay sao chứ? Đàn ông thôi mà, chỉ cần mình muốn là họ sẽ xếp hàng cả đống chờ câu trả lời của mình..

Ai chà! Phụ nữ khi tưởng tượng thì thật là đáng sợ, suy diễn ra được đủ kiểu, khiến cho một cô gái như Tưởng Mộng Hoàn cũng phải bó tay.

"Mình cảm thấy anh ta chỉ là không biết nên làm thế nào với tính cách của cậu thôi! Cậu thật sự là khó chiều quá đi mất!"

Dỗ dành cả buổi mà chẳng được gì, cuối cùng, cô chỉ còn cách ngồi đợi thôi! Nhưng,....

- Mộng Hoàn! Cậu uống với mình một ly đi, chúng ta cùng nhau uống, cùng nhau quen sạch những tên tra nam đó.

Hả??

- Nhưng mình....

- Cậu không uống với mình sao??

Cô ấy lại bắt đầu nhõng nhẽo

"Bó tay với cậu!"

- Đ... được! Mình... mình uống là được chứ gì!!

Mộng Hoàn uống hết ly rượu với vẻ mặt miễn cưỡng vô cùng. Vì... thật ra tửu lượng của cô rất kém, cho dù rượu có không mạnh thì một ly cũng đã đủ khiến cô say xỉn, chóng mặt.

- Uống! Nữa nữa! Uống nữa! Cậu uống cùng mình một ly nữa thôi mình sẽ cùng cậu về!

- Hứa nha!!

Thêm một ly nữa thì... cô thật sự muốn đi không nổi nữa rồi.

- Được rồi, chúng ta cùng về!

Nhưng vừa thanh toán xong quay đầu lại đi vài bước thì... bạn trai của Sơ Hạ lại đến.

- Em ở đây sao? Lại uống nhiều rồi!!

- Anh tránh xa, ai cho anh đụng vào em!

- Anh xin lỗi mà bảo bối! Sao này anh sẽ không quát vào mặt em nữa, sẽ không bao giờ nói chia tay luôn! Được không? Tha lỗi cho anh nha!!

- Ừm! Hứa đó, nếu không thì anh lại giận anh rồi bỏ đi uống rượu đó nha!

- Anh hứa! Giờ thì chúng ta về nha!!



Hai người đó cứ thế mà làm lành, người bạn trai đó trông cũng rats biết cách chiều chuộng bạn gái còn bế cô đi ra nữa chứ!!

Đáng lẽ Mộng Hoàn cũng phải vui vì hai người họ đã làm lành nhưng.... tại sao cô lại bị bỏ rơi thế này, còn trong tình trạng say xỉn mắt không mở nổi thế kia?!

- Aiza! Mình chóng mặt quá! Nếu niết bạn trai của cậu ấy sẽ đến thì mình đã không uống rồi!!

Cô ấy bước đi loạng choạng, không vững, mới vừa đi được hai ba bước thì đã va vào người ta.

- A! Xin lỗi! Xin lỗi!!

Cố bước thêm vài bước nữa thì lại ngã, ngã rồi lại đứng lên đi tiếp, cơ mà... lại va phải người, người này có thân hình rất rắn chắc khiến Mộng Hoàn như sắp bị vỡ đầu.

- A! Xin lỗi!!

Thấy vậy, cái người đi theo sau anh ta nhanh chóng quát lớn.

- Cô đi có nhìn đường không vậy! Đụng vào tổng tài nhà tôi mà chỉ xin lỗi thôi là xong sao?

Nhưng anh ta lại khẽ giọng.

- Không sao!

- Nhưng Lâm tổng!!!

Lúc này, Tưởng Mộng Hoàn mới bắt đầu nâng kính lên nhìn anh ta, nhưng cho dù có nhìn thế mào cũng không nhìn ẽo được người đàn ông đó, chỉ là...

"Người đàn ông này cao to thật! Chắc là... rất bảnh trai!!"

Tuy cô không nhìn rõ nhưng... cô có cảm giác rằng anh ta rất là ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

- À! Tôi xin lỗi, xin lỗi anh, tôi đi trước!

Sau khi cô loạng choạng bước đi thì anh ta lại nheo mắt nhìn anh trợ lí phía sau mình.

- Thời này mà còn một cô gái như thế sao? Đeo mắt kính dày cộm như thế, ăn mặc thì quê mùa, cô ấy đến quán bar này để làm gì chứ?

- Lâm tổng, anh đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu. Nhưng mà... cô ấy xấu thật sự luôn í!!

...----------------...

...----------------...

Sau khi Mộng Hoàn vượt qua hàng tá người và đụng trúng mấy chục người thì cuối cùng cô cũng đã thoát ra được nơi đáng sợ, quỷ quái đó. Và cũng may là cô xấu xí nên mới không có người đàn ông nào để ý đến, nếu không thì một cô gái say xỉn thế này đây thì....

Cuối cùng, Tưởng Mộng Hoàn đã bắt taxi về an toàn nhưng sau khi về nhà thì cô đã nôn rất nhiều.

- Ôi trời!! Sau này mình sẽ không dám uống rượu nữa đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.