Ngày hôm sau, tưởng chừng hôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời và may mắn, nhưng không, mọi chuyện đối với Tưởng Mộng Hoàn không hề giống như bầu trời xinh đẹp của ngày hôm nay.
Hiện tại cô đang ở Tưởng gia chịu trận, phải nghe những lời mắng nhiếc vô cùng cay nghiệt, tâm trạng của cô hiện tại còn khó chịu hơn là việc viết tiểu thuyết không ai xem.
- Tưởng Mộng Hoàn, ba đã nói với mày thế nào hả? Mày rốt cuộc là đang làm cái trò gì đấy? Ba đã nói với mày là không được thất bại cơ mà?
Ba của cô vô cùng tức giận, ông ta không chỉ mắng, bây giờ còn giơ gập lên đánh cô.
Bụp! Bụp! Bụp!!
Tuy đau nhưng Mộng Hoàn vẫn cố cắn răng chịu đựng, cố nhẫn nhịn.
- Lão gia, ông bớt nóng giận, con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, không hiểu tấm lòng của ông.
Tưởng phu nhân giả vờ can ngăn, nhưng trong lòng vốn đang rất vui.
- Nó không hiểu?? Nó đã bao nhiêu rồi? Vốn dĩ nó đâu xem tôi là cha!!
Mộng Hoàn tức giận, cô thật sự không nghe nổi những câu giả tạo này, tại sao họ phải cố tình nói là muốn tốt cho cô, trong khi họ vốn.... không hề xem cô ra gì.
- Ba!! Vậy ba có từng xem con là con không? Nếu ba thật sự thương con thì lúc trước ba đã không bỏ mẹ con con. Nếu ba nghĩ đến con, lo cho con thì không phải đến hôm nay ba mới kêu con về nhà. Rõ ràng các người... chỉ đang muốn lợi dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-xau-xi-la-ban-gai-tong-tai/2648655/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.